Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 594: Người Trẻ Tuổi Lúc Trước Bị Các Công Quốc Ghét Bỏ, Bây Giờ Đã Phát Triển Tới Trình Độ Mà Lão Cũng Phải Ngước Nhìn Lên?

Lão vừa từ Chiến Trường Vạn Giới trở về, không rõ vì sao Vương Sâm Đức lại đột ngột gọi lão tới.
Nhưng mờ mịt thì mờ mịt, lão vẫn luôn đi theo người hầu, qua bảy lần ngoặt, tám lần rẽ, rất nhanh đã đi vào bên trong phòng tiếp khách. Mạc Duy liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vương Sâm Đức đang ngồi nơi đó.
- Đại nhân, ngài tìm ta?
Mạc Duy đi vào phòng tiếp khách, cẩn thận hỏi.
- À, là Mạc Duy ư? Mau ngồi mau ngồi.
Vẻ mặt Vương Sâm Đức nở nụ cười, đối phương chỉ chỗ ngồi bên cạnh và nói.
Sau đó còn hướng ra phía ngoài hô to:
- Người đâu, bưng trà!
Bộ dáng nhiệt tình hôm nay so với sắc mặt lạnh nhạt, hờ hững trước kia, y như hai người hoàn toàn khác, trực tiếp khiến Mạc Duy sửng sốt không thôi.
Mạc Duy chần chờ một hồi, cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chẳng qua mông chỉ dám đặt một nửa, bộ dáng thật cẩn thận.
Không còn cách nào khác, thái độ của Vương Sâm Đức này quá khác thường.
Thậm chí còn khiến cho lão có chút lo lắng, lời mời này có phải Hồng Môn Yến hay không?
Mà khi thấy hạ nhân bưng nước trà và hoa quả ngon nhất lên, lão lại có chút mờ mịt.
- Mạc Duy ơi, gần đây ngươi phát triển lãnh địa có gặp vấn đề gì không?
Vấn đề?
Có vấn đề gì?
Trong lòng Mạc Duy đầy nghi hoặc, lão không biết vì sao đột nhiên Vương Sâm Đức lại hỏi chuyện này?
Lại nói, đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy Vương Sâm Đức hòa nhã, ôn tồn nói chuyện với người khác như vậy.
Thậm chí cách nói của đối phương nhã nhặn đến mức khiến lòng lão thầm sợ hãi.
Nhưng nếu đối phương đã hỏi như vậy, lão chỉ còn cách cẩn thận trả lời:
- Đại nhân, không có vấn đề gì, gần đây lãnh địa của ta phát triển coi như rất thuận lợi.
- Không có gì là tốt rồi, về sau nếu có vấn đề gì, cứ tới tìm ta.
- Còn nữa, đừng gọi ta là đại nhân. Nếu không ngại, về sau ngươi cứ kêu ta một tiếng Vương ca là được rồi.
Ý cười trên mặt Vương Sâm Đức càng tăng lên vài phần.
Một nụ cười nheo đôi mắt, khiến Mạc Duy bắt gặp mà hoảng hốt cả người.
Hôm nay, Vương Sâm Đức này làm sao vậy?
Chẳng lẽ đối phương đã đổi tính, lại muốn cùng lão làm huynh đệ ngang hàng?
Nhưng lão chỉ là một lãnh chúa cấp bảy mà thôi.
Còn không đợi hắn nghĩ nhiều, Vương Sâm Đức đã chuyển đề tài:
- Đúng rồi, lúc trước ta từng nghe ngươi nói, vị lãnh chúa ở thành Hoàng Sa nơi biên cảnh kia là do ngươi tuyển chọn?
- Thành Hoàng Sa?
Mạc Duy sửng sốt một chút nhưng lập tức phản ứng lại:
- Đúng, người trẻ tuổi kia được ta tuyển chọn, đại... Vương ca sao đột nhiên ngài lại hỏi chuyện này?
Ấn tượng về Lâm Hữu vẫn luôn khắc sâu trong lòng lão.
Nhưng gần đây quá vội vàng phát triển lãnh địa, lão cũng không quá chú ý tới diễn biến của thành Hoàng Sa bên kia.
Hiện tại đột nhiên nghe Vương Sâm Đức nhắc tới, rất nhanh, lão đã nhớ lại chuyện lúc trước.
Chẳng lẽ Lâm Hữu kia đã gây ra loại chuyện gì vô cùng ghê gớm?
Khoan đã. Vương Sâm Đức vừa nói là… Vị kia?
Đột nhiên, Mạc Duy cả kinh.
Lúc này, lão mới phản ứng lại, vừa rồi Vương Sâm Đức đã dùng từ “Vị kia”, xưng hô với đối phương rất cung kính!
Phải biết rằng, Vương Sâm Đức chính là một lãnh chúa cấp tám đó, ở bên trong công quốc, thực lực của đối phương cũng có thể xếp vào hàng trung thượng.
Nhưng một người như vậy cũng phải dùng kính ngữ.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì đó mà lão hoàn toàn không hay biết?
Không đợi lão nghĩ nhiều, âm thanh Vương Sâm Đức đã vang lên:
- Không có gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi và hắn có liên quan như thế nào? Có thể nói với ta không?
- Này...
Mạc Duy há miệng thở dốc, lão cảm giác chuyện này càng lúc càng mờ mịt, đành phải chần chờ nói:
- Ta và hắn, chỉ có thể coi là giao tình bình thường mà thôi, nhưng có giao tình này, chắc có thể nói chuyện được với nhau?
- Vậy ư?
Hai mắt Vương Sâm Đức sáng lên:
- Có thể nói chuyện là tốt rồi, ngày mai ngươi có rảnh không? Nếu rảnh, thì theo ta đi thăm hỏi lãnh chúa thành Hoàng Sa một chút.
- Thăm hỏi lãnh chúa thành Hoàng Sa?
Chuyện này khiến Mạc Duy thật sự kinh sợ rồi.
Đường đường là lãnh chúa cấp tám, lại muốn tự mình đi bái phỏng một lãnh chúa có thành thị nơi biên cảnh?
- Làm sao? Ngươi không biết à?
Vương Sâm Đức kinh ngạc nhìn lão.
Mạc Duy lắc đầu:
- Ta vừa từ Chiến Trường Vạn Giới trở về, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
- Ngươi cứ xem bảng xếp hạng cấp tám của công quốc và đế quốc là biết.
- Bảng xếp hạng?
Nghe vậy, Mạc Duy vội vàng ấn mở bảng xếp hạng xem xét.
Lần này thì hay rồi, lão chỉ liếc mắt một cái, đã thấy cái tên đứng đầu bảng. Và ngay lập tức hai mắt trừng lớn lên.
- Đây là…!
Lão mở lớn miệng, không dám tin nhìn bảng xếp hạng.
Sau đó lại vội vàng ấn mở bảng xếp hạng đế quốc, sắc mặt lão càng thêm phong phú.
Tới bây giờ, rốt cục lão cũng hiểu, vì sao Vương Sâm Đức lại đặc biệt gọi lão đến, rồi vì sao lại khách khí với lão như vậy.
Nhưng sự rung động trong lòng, lại khiến lão không nói được câu nào nữa.
Cả người đều ngồi yên tại nơi đó, đại não trống rỗng.
Người trẻ tuổi lúc trước bị các công quốc ghét bỏ, bây giờ đã phát triển tới trình độ mà lão cũng phải ngước nhìn lên?

Lâm Hữu cũng không biết, hắn đã tạo nên một đợt xôn xao trong công quốc, thậm chí là trong đế quốc.
Lúc này, hắn đã đi vào bên trong Thánh Vực, đi dạo chung quanh những đài cao trên quần đảo trôi nổi.
- Đến đến đến, lô bảo vật mới ra khỏi chiến trường, cái gì cần có đều có.
- Ra một miếng Lệnh Bài Binh Chủng Hiếm Có hệ Nguyên Tố, đổi binh chủng hiếm hệ Dã Thú, có hứng thú mau đến.
- Thánh vật cực phẩm có thể trưởng thành, toàn bộ thuộc tính thêm 25%! Có cần hay không?
- Thu Bí Bảo Binh Chủng cấp SSS hệ Côn Trùng, nhận các loại trao đổi...
Đã hơn một giờ kể từ khi Chiến Trường Vạn Giới chấm dứt.
Trên các quần đảo trôi nổi, đã tụ tập lượng lớn lãnh chúa đến từ các quốc gia.
Tiếng rao hàng, tiếng hét to, nối liền một mảnh.
Tất cả đều tụ tập trên đài cao với mục đích trao đổi bảo vật mình vừa nhận được trên chiến trường.
Thật giống như đại hội giao dịch mỗi năm một lần, nơi nơi đều là người người tấp nập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận