Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 610: Chú Ý, Là Mạnh Hơn Tất Cả Mọi Người!

Chỉ thấy gương mặt thanh niên kia đầy kiêu ngạo, từ từ đi xuống đài khảo nghiệm.
Căn bản không để công quốc khác có cơ hội, người phụ trách đài khảo nghiệm ấy đã đi đến trước mặt thanh niên kia, thấp giọng nói vài câu.
Sau đó bọn họ nhìn thấy thanh niên kia gật đầu, từ tiếp nhận một tấm giấy chứng nhận di chuyển lãnh địa từ trong tay đại biểu nọ.
- Động tác của gia hoả này nhanh thật.
Người phụ trách các công quốc khác thầm mắng một tiếng, trong giọng nói hàm chứa ghen tỵ nồng đậm.
Người phụ trách cấp bảy, có quyền hạn mời chào lãnh chúa dưới cấp C, cho nên có thể không cần chủ thẩm đồng ý, trực tiếp tiên trảm hậu tấu.
Thấy thủ hạ của mình biết làm việc như vậy, chủ thẩm công quốc kia lập tức đắc ý cười ha hả.
- Ha ha, các vị, mầm cấp C đầu tiên này, chúng ta nhận trước rồi.
Trong giọng nói chất đầy khoe khoang nồng nặc.
Trực tiếp khiến đại biểu công quốc khác hiện lên vẻ mặt khó chịu.
Đúng vậy.
Thoạt nhìn công việc bọn họ làm chỉ đơn giản là mời chào lãnh chúa nhưng trong đó, các công quốc lại đang âm thầm phân cao thấp.
Ai cũng không hy vọng lãnh chúa do mình mời chào đến yếu hơn công quốc khác.
Việc này liên quan tới sĩ diện, cũng liên quan tới vận mệnh quốc gia.
Với bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, lãnh chúa cấp C là hạt mầm cực kỳ vĩ đại.
- Tên kia, hình như là công quốc U Minh cấp dưới của vương quốc Thất Tinh gần chúng ta.
Chủ thẩm công quốc Lưu Hỏa đang đứng bên cạnh Lâm Hữu thấp giọng nói, lập tức kéo ánh mắt đám người bên cạnh qua đây.
- Trước khi Đại Đế Thánh Diệu thành Đế, vương quốc Thất Tinh vốn không hợp với vương quốc Thánh Diệu chúng ta, không nghĩ tới lại gặp được bọn họ ở đây, thật là xui xẻo.
- Không còn cách nào khác, quốc vương của công quốc U Minh vừa vặn lại thuộc hệ Vong Linh, phỏng chừng nhóc con kia coi trọng điểm ấy mới nhận lời nhanh như vậy.
- Không được, ta phải trở về nhìn chằm chằm, tránh bị người khác giành trước.
- Ta cũng nên trở về, bên trên hạ chỉ tiêu cho ta cũng không thấp.
- Vậy đợi lát nữa chúng ta có cơ hội lại tán gẫu sau đi.
- Cáo từ.
Sau khi chín vị lãnh chúa cáo biệt nhau, ai nấy đều vội vàng chạy về khu vực mình phụ trách.
Chỉ có một mình Lâm Hữu không băn khoăn, cũng chẳng cần lo lắng về vấn đề chỉ tiêu.
Nhàn rỗi vô sự.
Hắn đến bên cạnh đài khảo nghiệm do công quốc Đại Hoang phụ trách, hai tay ôm ngực, vuốt cằm, đánh giá tình huống tiến hành khảo nghiệm.
- Đại nhân, có gì xin phân phó?
Lãnh chúa cấp bảy đang phụ trách bảo vệ đài khảo nghiệm cung kính chắp tay với Lâm Hữu.
- Không có việc gì, cứ tiếp tục làm việc của ngươi đi.
Hắn giật giật ngón tay, ý bảo không cần xen vào chuyện của hắn.
Đám lãnh chúa mới thấy hắn xuất hiện, lập tức khẩn trương lên.
Cả người đang đứng trên đài khảo nghiệm, cũng khẩn trương đến mức vầng trán đổ mồ hôi, không dám nhúc nhích.
Sau khi Lâm Hữu nhìn một lúc, dường như hắn nghĩ đến cái gì, đột nhiên cao giọng nói với đám lãnh chúa mới đang xếp hàng phía trước:
- Trong các ngươi nếu ai có năng lực gì không tồi, cảm thấy mình mạnh hơn tất cả mọi người, có thể trực tiếp đi tới báo cho ta, nếu vượt tiêu chuẩn, ta có thể sắp xếp lãnh địa tốt nhất cho các ngươi.
- Chú ý, là mạnh hơn tất cả mọi người!
…………..
Âm thanh của Lâm Hữu không lớn nhưng rất rõ ràng truyền khắp khu vực công quốc Đại Hoang phụ trách, khiến đám lãnh chúa mới nghe vậy, đều tỏ ra vui vẻ.
Nếu có thể phân phối được lãnh địa tốt nhất, tuyệt đối sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho bọn họ phát triển trong giai đoạn đầu.
Bởi vậy, lập tức có không ít lãnh chúa động tâm, muốn tiến lên phía trên tự đề cử mình.
Thế nhưng câu cuối cùng của Lâm Hữu lại bao hàm uy thế, trực tiếp khiến bọn họ đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên.
Mạnh hơn tất cả mọi người...
Yêu cầu này nói thật đơn giản, nhưng lại chẳng mấy người có thể làm được.
Bọn họ tự nhận bản thân mình không thua bất luận kẻ nào, nhưng vẫn không quá dám mạnh miệng nói mình mạnh hơn tất cả mọi người.
Lỡ như chọc tới vị đại nhân vật này, chẳng phải là mất nhiều hơn được?
Bọn họ cũng không dám lấy mạng nhỏ của mình ra nói đùa.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận đang do dự.
Bởi vì đối với một vị lãnh chúa, năng lực lãnh địa đều là bí mật tầng sâu nhất tuyệt đối không thể tiết ra ngoài.
Ví dụ như lúc đầu Lâm Hữu đạt được kỹ năng Đột Biến, hắn vẫn luôn không tiết lộ cho bất luận kẻ nào, bọn họ chỉ biết nhiều nhất là hắn có thủ đoạn cải tạo thực vật mà thôi.
- Lại muốn mình nói ra bí mật của bản thân, làm khó người ta quá.
- Đúng vậy, nếu ai có năng lực lợi hại, chắc chắn sẽ giấu nhẹm đi, sao dễ dàng nói cho người khác?
- Thế nhưng chỉ cần đủ tiêu chuẩn, có thể phân phối đến lãnh địa tốt nhất...
- Đã mạnh hơn tất cả mọi người, còn lo lắng sẽ bị chia lãnh địa kém ư?
- Điều này cũng đúng...
Nhóm lãnh chúa mới với vẻ mặt khác nhau, tụ cùng một chỗ thấp giọng nghị luận.
Người có năng lực đã ít, huống chi còn là năng lực giỏi hơn mọi người.
Những lãnh chúa giống như vậy, chỉ cần không ngốc, trên cơ bản đều có thể lăn lộn không tồi.
Hiện giờ, chỉ vì một miếng lãnh địa tốt mà tiết lộ bí mật của mình ra ngoài, nghĩ như thế nào cũng thấy rất không đáng giá.
Giống như để nhược điểm của mình bị người ta nắm trong tay vậy, không mấy ai chấp nhận được.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, vẫn không có ai đứng ra, hầu hết bọn họ đều có vẻ do dự.
- Một đám ngu ngốc.
Người phụ trách đang ngồi bên cạnh đài khảo nghiệm, chuyên môn làm bản ghi chép, thấy vậy lập tức giễu cợt lắc lắc đầu.
Âm thanh của người này rất nhẹ, nhưng vẫn bị mấy lãnh chúa mới xếp hạng đầu kia nghe được, vẻ mặt câu đều thay đổi một chút.
Sau khi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rốt cục một người trong đó cũng can đảm hỏi:
- Tiền bối, vì sao ngài lại lắc đầu?
- Ta đang cười các ngươi không biết phân biệt.
Người phụ trách kia ngẩng đầu liếc mấy người này một cái, trong mắt tràn ngập khinh thường:
Bạn cần đăng nhập để bình luận