Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 620: Phần Thưởng Bảo Châu Bản Nguyên

- Thế nhưng mảnh vỡ Thần cách lại là vật hiếm có nhất thế gian, người có thể nhận được nó chỉ một số ít những người đứng đầu.
- Còn lãnh chúa cấp chín khác, ngươi đoán xem bọn họ sẽ như thế nào?
Nói xong, vẻ mặt Trình Phác đột nhiên trở nên thần bí nhìn về phía Lâm Hữu.
- Như thế nào?
Ánh mắt Lâm Hữu vừa động, lại tò mò hỏi.
Hắn đã bị đề tài này hấp dẫn thật sâu, muốn biết được càng nhiều.
- Còn có thể như thế nào, đương nhiên là không ngừng tích lũy thực lực tăng lên chính mình, mong muốn một ngày kia có thể cướp được mảnh vỡ Thần cách trên tay tất cả lãnh chúa cấp chín.
- Cho nên chờ sau này khi ngươi lên tới cấp chín, lúc đó mới có thể gặp được lão quái vật sống trên trăm năm.
- Tuy rằng thực lực của bọn họ không bằng cấp mười, nhưng nội tình khủng bố trải qua hơn trăm năm tích lũy, là thứ mà ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
- Nếu tùy tiện thăng lên, ở bên trong Chiến Trường Vạn Giới chỉ có một con đường chết!
Âm thanh của Trình Phác giống như một tiếng cảnh báo gõ vang trong lòng Lâm Hữu, khiến cho cả người hắn đều ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Đến lúc này hắn cũng giật mình hiểu ra.
Khó trách, một đường hắn đi tới, chưa từng gặp một lão quái vật cùng cấp nào.
Phần lớn lãnh chúa đỉnh cấp các giới đều là thanh tráng niên vừa buông xuống không hơn mười năm.
Tuy tín ngưỡng lực là một cánh cửa nhưng cánh cửa này cũng không ngăn được đám lão quái vật này sống vài chục, thậm chí là trên trăm năm.
Kể cả mỗi ngày chỉ có hai, ba điểm tín ngưỡng thì sống tới một trăm năm, dù là con heo cũng có thể lên tới cấp chín.
Nhưng đám lão quái vật cố tình sống trên trăm năm này, lại đều bị mảnh vỡ Thần cách chặn ở cấp chín, chỉ nghĩ suông thôi cũng biết bọn họ khủng bố tới mức nào.
Cũng nhờ hồi chuông cảnh báo này mà Lâm Hữu, vốn còn đắc chí vì đánh bại thiên tài đỉnh cấp của mười đại giới vực, lập tức tỉnh táo lại.
Một tia kiêu ngạo cuối cùng trong lòng, đã tan thành mây khói trong giờ khắc này, sau đó không còn xuất hiện bất kỳ tâm lý khinh thường nào nữa.
Tiếp theo, hắn lại cùng Trình Phác tán gẫu về vấn đề tuổi thọ của lãnh chúa.
Cuối cùng hắn cũng biết được tuổi thọ cao nhất của lãnh chúa cấp tám là hai trăm năm!
Khác nào nói bên trong cấp tám cũng cất giấu một đám lão quái vật không thăng cấp bậc?
- Về điểm ấy, ngươi cứ yên tâm, về cơ bản những người ở lại cấp tám không tăng lên như ta đều đã mất đi ý chí tranh đấu, chỉ muốn sống tạm ở hậu thế, bình thường sẽ không tùy ý đi tham gia vào những chuyện rối loạn lung tung khác.
- Hơn nữa trên thực tế là những người như vậy không nhiều, vì mỗi ngày đều có người chết, ai cũng không biết khi nào sẽ đến lượt mình. Nói không chừng đột nhiên một ngày nào đó sẽ chết, ví dụ như ta.
Đại khái do tuổi tác cho nên Trình Phác lạnh nhạt với sinh tử hơn nhiều.
Ngay cả khi nói tới chuyện chính mình tùy thời sẽ chết, vẻ mặt lão cũng thoải mái như vậy.
Điều này khiến Lâm Hữu không thể không thành thật bội phục.
Lão ca này, đúng là đã hiểu thấu về cuộc sống.
Nhưng Trình Phác có cách sống của Trình Phác, và hắn cũng có cách sống của chính mình.
Không thể nói rõ là ai tốt ai xấu, chỉ tổng kết là mỗi người có khát vọng khác nhau thôi.
- Được rồi, hàn huyên lâu như thế, ta cũng nên đi về.
Trình Phác nói chuyện phiếm Lâm Hữu, cũng phát hiện hạt dưa trên tay đã bị cắn hết rồi, lão lập tức xấu hổ cười cười.
Sau đó đứng dậy vỗ tay, cười tủm tỉm đi về vị trí công quốc Nguyệt Hoa.
Bộ dáng cụ ông dạo công viên sống động như thật.
Lâm Hữu nhìn theo lão rời đi, cũng đứng dậy theo, đến phía trước đốc thúc thủ hạ chú tâm vào công việc mời chào, xem xét tình huống mời chào ngày hôm qua.
Thuận tiện cũng đào móc một ít hạt mầm có tiềm lực, dùng để lấp đầy lãnh địa trống cho công quốc.

Thời gian qua thật sự nhanh, nhoáng một cái đã bốn ngày trôi qua.
Trải qua mấy ngày nay liên tục chú tâm vào công việc.
Cuối cùng, đám người Lâm Hữu cũng mời chào xong số lượng lãnh chúa mà công quốc đang cần, hắn cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ được quốc vương giao cho và nghênh đón một tiếng nhắc nhở.


Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ mời chào của công quốc.



Khen thưởng 10 triệu ma năng, một kiện Bí Bảo Binh Chủng cấp SSS ngẫu nhiên, Bảo Châu Bản Nguyên ( cấp thấp ) x2

Bí Bảo Binh Chủng?
Lâm Hữu vừa trở lại lãnh địa, bàn chân đã ngừng ngay lại.
Hắn không hề nghĩ tới, khen thưởng nhiệm vụ mời chào này lại nặng như vậy.
Đã có 10 triệu ma năng, còn khen thưởng một Bí Bảo Binh Chủng cấp SSS, cùng hai Bảo Châu Bản Nguyên cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy, khiến cho hắn không nhịn được có chút mừng rỡ.
Vội vàng ấn mở không gian cá nhân, lấy toàn bộ hai thứ đó ra.


Bí Bảo Binh Chủng (SSS): sau khi sử dụng, có thể ngẫu nhiên đạt được một kiện Bí Bảo Binh Chủng tương xứng với lãnh địa bản thân.

Thứ tốt!
Ánh mắt Lâm Hữu lập tức sáng lên.
Quốc vương đúng là hào phóng, lại cho hai dạng khen thưởng quý trọng như vậy.
Xem ra lần này hắn mời được không ít thiên tài cho công quốc, khiến cho quốc vương cực kỳ vừa lòng.
Không thiệt thòi khi hắn lãng phí năm ngày thời gian ở đó.
Lâm Hữu nhìn hai thứ trên tay mà mừng rỡ không thôi.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bảo Châu Bản Nguyên, trong lòng không nhịn được có chút ngoài ý muốn.
Xem vẻ ngoài, nó cực kỳ giống Bảo Châu Tín Ngưỡng.
Chẳng qua bên trong Bảo Châu Tín Ngưỡng là màu đỏ tượng trưng cho lực lượng, còn bên trong Bảo Châu Bản Nguyên lại là màu xanh lam tượng trưng cho linh hồn.
Dù nó chỉ là cấp thấp.
Nhưng phạm vi 100 mét, lại tương đương với chặn đánh sát 10 con ma thú lãnh chúa cấp tám.
Lần này, thu hoạch cũng không nhỏ.
Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy bảo châu.


Xin hỏi có sử dụng Bảo Châu Bản Nguyên ( cấp thấp ) x2 hay không?

- Có!
Âm thanh vừa rơi xuống, Bảo Châu Bản Nguyên trong tay trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng, dung nhập vào trong thân thể Lâm Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận