Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 723: Tin Tức Bảo Châu Tín Ngưỡng (1)

- Tốt lắm!
Lâm Hữu nhìn thuộc tính Không Gian Bản Nguyên đã đầy, không nhịn được siết chặt nắm tay.
Kể từ đây, Không Gian Bản Nguyên của hắn đã gấp hai lãnh chúa cấp tám bình thường.
Hiệu quả của thánh vật càng mạnh, Thiên Phú Chủng Tộc cũng tăng lên thật lớn.
Theo lẽ thường, lãnh chúa cấp tám đạt được đầy giá trị Không Gian Bản Nguyên, Thiên Phú Chủng Tộc sẽ là 8%, mà hắn lại đạt tới 12%, ưu thế lập tức xuất hiện.
Trừ tín ngưỡng lực hơi yếu một chút.
Trên cơ bản, hắn đã ngang hàng với tiêu chuẩn lão lãnh chúa.
Chú ý chỉ là cơ bản mà thôi.
Bởi vì trừ thứ này ra, hắn còn có ba mảnh vỡ Thần cách, toàn thể tăng phúc 30%.
Nghĩa là thực lực của hắn còn mạnh hơn lão lãnh chúa ba phần.
Trước khi lên tới cấp mười, đây là chênh lệch mà tất cả các lãnh chúa bình thường khác không thể san bằng!
………..
- Phải làm như thế nào mới có thể kiếm được sức mạnh tín ngưỡng nhanh hơn nhỉ?
Lâm Hữu nhìn giao diện bản nguyên trước mặt, nỉ non tự nói.
Trải qua mấy tháng này phấn đấu, về cơ bản hắn đã kiếm đủ Không Gian Bản Nguyên, thánh vật lãnh địa, Bí Bảo Binh Chủng.
Trừ một vài binh chủng không bí bảo, hắn đã không còn không gian để tăng thực lực.
Mà đạo cụ hiếm lại là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không thể tính là một phương pháp tăng thực lực.
Cho nên điều duy nhất hắn có thể làm hiện tại, chính là thu thập tín ngưỡng lực.
Nhưng vấn đề là trải qua khoảng thời gian này tích lũy, lực lưỡng tín ngưỡng của hắn chỉ đạt tới 20 ngàn mà thôi, còn rất lâu mới đến con số 50 ngàn, muốn thăng lên cấp chín cũng không dễ dàng.
Vì kế hoạch hôm nay, hắn chỉ có thể về Thánh Vực trước để nhìn, xem có thể thu mua được các loại Bảo Châu Tín Ngưỡng gì đó hay không.
Kể cả đắt một chút cũng không sao, hiện giờ hắn đang có hơn 300 triệu ma năng mà.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu lập tức bỏ qua dự định tiếp tục săn giết ma thú, để mang theo binh chủng rời khỏi Rừng Ác Mộng, chạy trở về Thánh Vực.
Hơn một tiếng sau, hắn trở về bên trên quần đảo trôi nổi tấp nập người đến người đi.
Tuy hiện giờ đã là buổi chiều nhưng tiếng rao hàng vẫn không ít, tràn ngập ở mỗi một đài cao, tất cả đều là nhóm lãnh chúa tự mình buôn bán những bảo vật trên người.
Nhưng tiếc nuối chính là Lâm Hữu đi dạo một vòng trên các đài cao, vẫn không tìm được người bán Bảo Châu Tín Ngưỡng, cả cấp thấp nhất thêm 100 điểm tín ngưỡng cũng không có.
Thứ này quá mức thưa thớt.
- Lâm Hữu?
Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Hữu đang đi tìm hàng trong các quầy hàng, nghe tiếng quay đầu lại, đã thấy Tư Đồ Kiếm nhiều ngày không gặp xuất hiện ở cách đó không xa, đang đi qua chỗ hắn.
- Hoá ra là ngươi.
Lâm Hữu ngừng chân lại một chút, trong mắt ẩn chứa kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện, thoạt nhìn lúc này Tư Đồ Kiếm cực kỳ mỏi mệt, nhưng vẻ mặt đầy tinh thần.
Đó là một loại vui sướng phát ra từ đáy lòng, khiến cho loại khí tức thâm trầm nội liễm vốn có cũng nhạt đi không ít.
- Nhìn ngươi như vậy, chắc hẳn đã giải quyết xong xuôi chuyện kia rồi?
Lâm Hữu không khỏi hỏi.
- Đúng vậy, xem như đã giải quyết xong.
Tư Đồ Kiếm cười đi tới trước mặt hắn, thoạt nhìn cả người thoải mái hơn vài phần so với trước kia, thậm chí giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Thế nhưng một câu kế tiếp của hắn, lại khiến cho Lâm Hữu sững sờ.
- Ta và người kia, đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ cha con, ta cũng không còn là hoàng tử của đế quốc Trường Phong nữa.
- Này... Ngươi xác định?
Lâm Hữu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tư Đồ Kiếm.
Nếu không phải vẻ mặt đối phương không giống như đang nói dối, hắn cũng cho rằng đối phương đang kể chuyện cười.
Gia hoả này, lại cắt đứt quan hệ cha con với Đại Đế Trường Phong, còn bỏ luôn thân phận hoàng tử đế quốc?
Tin tức kinh người này, khiến đầu Lâm Hữu thiếu chút nữa đã nghẹo luôn rồi.
Lúc trước khi Tư Đồ Kiếm nói phải về giải quyết chuyện này.
Hắn đã nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc viên mãn, cuối cùng cha con hòa thuận.
Kể cả không xóa bỏ giai đoạn chiến tranh lạnh, cũng khôi phục lại quan hệ cha con, lại trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương lại đưa ra loại kết quả như vậy.
Buông tha cho thân phận tôn quý như hoàng tử đế quốc, đây không phải chuyện bất cứ ai cũng làm được, hiển nhiên lần này Tư Đồ Kiếm đã hạ quyết tâm rất lớn.
- Có phải rất kinh ngạc hay không?
Tư Đồ Kiếm vẫn tươi cười như trước, không hề khổ sở vì chuyện ấy, ngược lại còn thoải mái hơn nhiều so với lúc trước.
Hắn hít sâu một hơi rồi thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt tối tăm trở lại nói:
- Người kia có rất nhiều con cái bên trong hoàng thất Trường Phong. Ta chỉ là một quân cờ bị ném ra bên ngoài mà thôi. Lúc mẹ của ta còn sống, hắn còn không nguyện ý liếc mắt nhìn bà ấy một cái, trong mắt hắn, ta chỉ là một thứ công cụ đang được bồi dưỡng mà thôi. Người như vậy, căn bản là không xứng làm chồng, cũng không xứng làm cha. Hiện giờ, ta trả lại cho hắn tất cả những gì hắn bỏ vốn lên người ta, cuối cùng cũng đổi được sự giải thoát. Nói thật, ta rất vui vẻ.
Nói xong, trong mắt hắn lại chớp động vẻ kiên định.
-...
Lâm Hữu yên lặng không nói gì, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Theo lời đồn đại, Tư Đồ Kiếm vẫn luôn là con trai độc nhất của Đại Đế Trường Phong, là đối tượng được nghìn vạn sủng ái.
Nhưng lại không nghĩ tới, bên trong hoàng thất đế quốc Trường Phong còn cất giấu bí ẩn kinh người như thế, quả thực nắm ngoài dự kiến của hắn.
Nhưng dù sao chuyện này cũng là việc riêng của người khác, hắn không tiện hỏi quá nhiều. Im lặng một lát, hắn lại hỏi:
- Vậy ngươi còn tính toán tiếp tục ở bên trong đế quốc Trường Phong không?
- Sẽ không.
Tư Đồ Kiếm lắc đầu:
- Ta nói rồi, đã trả lại mọi việc mọi thứ cho hắn, ngoại trừ cái mạng của ta, ta không còn thiếu hắn bất cứ thứ gì nữa, cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi đó nữa.
- Như vậy cũng tốt, đã quyết định sẽ di chuyển lãnh địa đến nơi nào chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận