Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 764: Tối Muộn Rồi, Các Ngươi Không Cần Ngủ Ư?

- Rõ ràng trận địa cơ thạch là vật sở hữu chung của mọi người, dựa vào cái gì phải nộp tài nguyên cho các ngươi?
Mấy lãnh chúa bị bao vây, không tự ti, không cao ngạo nói.
Tuy bọn họ đang ở thế yếu nhưng đều là người nổi bật trong đám lãnh chúa cấp tám của giới vực mình, trong lòng tự nhiên đều có một cỗ ngạo khí.
Lời này vừa nói, lập tức hấp dẫn những lãnh chúa trung lập khác yên lặng gật đầu, ai nấy đều hiểu được ba đại liên minh làm hơi quá đáng.
Lúc này, lại có không ít lãnh chúa đứng ra, muốn lên tiếng ủng hộ.
Nhưng lập tức, đám lãnh chúa này đã bị đồng bạn của mình vội vàng kéo lại.
- Đừng đi! Bọn họ nhiều người lắm!
- Ngươi muốn cùng chết với mấy người kia hả?
- Ngươi điên rồi, mau trở lại!
Nhân số của ba đại trận doanh, cơ hồ đã chiếm hai phần ba số lượng tất cả lãnh chúa có mặt.
Hơn nữa, những lãnh chúa tán nhân này vốn không cùng chung mối thù, muốn để bọn họ liên hợp chống lại đám người kia, quá khó khăn.
Lúc này, nếu đứng ra chỉ biết đắc tội ba đại trận doanh mà thôi.
Dù không bị công kích lúc này, thì chắc chắn lúc sau cũng bị nhằm vào.
Với Chiến Trường Vạn Giới này nguy cơ tứ phía, bị người khác nhìn chằm chằm là uy hiếp trí mạng.
- Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào chúng ta nhiều người thôi!
Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu đoàn đội liên minh nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, lạnh giọng nói.
Bên cạnh hắn, trận doanh Nhân tộc và trận doanh Dị tộc như hổ rình mồi, tất cả cùng hiện lên vè thờ ơ lạnh nhạt.
Ba phe bọn họ đã có ước định, sẽ chia đều tài nguyên cướp đoạt được.
Cho nên dù bọn họ không nói lời nào, cũng là gián tiếp làm ác, chẳng tốt đẹp gì.
Điều này khiến mấy lãnh chúa bị bao vây càng thêm tức giận:
- Nhiều người có thể chiếm được trận địa cơ thạch? Đừng quên ở nơi này có nhiều lãnh chúa thuộc các giới vực như vậy, các ngươi đừng làm quá đáng!
- Quá đáng? Ngươi xem hiện giờ có ai dám đứng ra nói chuyện cho các ngươi không?
Người đàn ông mặt sẹo khinh thường cười lạnh:
- Nếu còn tiếp tục nhiều lời vô nghĩa như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!
- Ngươi!
- Muốn chiến liền chiến! Chẳng lẽ ta sợ các ngươi?
- Chúng ta tuyệt đối không thông đồng làm bậy cùng đám gia hỏa các ngươi!
Rất rõ ràng mấy người đều bị châm ngòi lửa giận, cũng lười nhiều lời vô nghĩa, khí tức trên người bùng nổ, lập tức triệu hồi binh chủng ra, bảo vệ quanh thân.
Tư thế cá chết lưới rách kia, trực tiếp khiến đám lãnh chúa bên cạnh thấy mà lắc đầu.
Mấy người này rất cứng cỏi, thật đáng giá kính nể.
Nhưng dưới tình huống chênh lệch nhân số lớn như vậy, lựa chọn đánh bừa cùng ba đại trận doanh, có khác gì đi chịu chết?
Có người thậm chí còn trực tiếp rời xa nơi này, sợ bị cuốn vào bên trong trận chiến.
- Tốt, tốt lắm!
Người đàn ông mặt sẹo nói liền hai chữ “Tốt”, trong mắt chợt hiện sát ý nồng đậm.
Đám lãnh chúa thuộc đoàn đội liên minh đang ở phía sau hắn ta, lập tức lộ ra vẻ mặt không tốt, cả đám cùng triệu hồi binh chủng, dần dần thu nhỏ vòng vây.
Sắc mặt mấy lãnh chúa bị vây kia trở thành âm trầm, bọn họ đã chuẩn bị liều chết một trận.
Khí tức lạnh lẽo tràn ngập trên sa trường, không khí căng thẳng, thậm chí cả tiếng người hít thở bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
- Tối muộn rồi, các ngươi không cần ngủ ư?
Không ngờ, lúc này một âm thanh lười biếng đột nhiên vang lên.
Mọi người đồng thời sửng sốt, theo bản năng nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở lối vào trận địa, một bóng dáng chậm rãi đi tới, xuyên qua đám người bước vào bên trên sa trường.
- Là hắn!
- Lâm Hữu của đại lục Nguyên Thủy!
- Hắn đến đây làm gì?
Đám lãnh chúa kinh ngạc nhìn Lâm Hữu chậm rãi đi tới.
Bộ dáng thoải mái tự nhiên kia khiến tất cả lãnh chúa cũng không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra, hiện giờ thế cục trong này đang rất căng thẳng?
Rất nhiều lãnh chúa đều biết thực lực của Lâm Hữu.
Nhất là bên trong chiến trường số một này, cơ hồ một nửa trở lên đều là gương mặt cũ, tự nhiên càng thêm am hiểu về hắn.
Nhưng thực lực của một người dù mạnh hơn nữa, cũng không thể trực tiếp đối phó với nhiều lãnh chúa cùng cấp như vậy, huống chi còn là người nổi bật trong các giới vực.
Hắn lựa chọn xuất hiện vào lúc này.
Chẳng lẽ không sợ đắc tội ba đại trận doanh?
Ngay lúc mọi người ở đây trăm câu hỏi không tìm được lời giải đáp.
Thì Thanh Phượng, thủ lĩnh trận doanh Dị tộc, đột nhiên từ trong đội ngũ đi ra, ngăn cản đường đi của Lâm Hữu.
- Làm sao? Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?
Thanh Phượng híp mắt nói.
- Ngươi muốn ngăn ta?
Lâm Hữu nhìn đối phương một cái.
- Ngăn ngươi? Không không không, ta chỉ tùy tiện hỏi thăm mà thôi.
Thanh Phượng nhún vai, bày ra bộ dáng không sao cả.
Tuy Thanh Phượng là thủ lĩnh trận doanh Dị tộc, thuộc hạ đông đúc nhưng vẫn không quá nguyện ý tạo ra một cường địch như Lâm Hữu cho trận doanh của mình.
Về phần bảo Lâm Hữu nộp lên tài nguyên?
Nực cười, phỏng chừng bên trong cả chiến trường số một này cũng chẳng có mấy người dám làm như thế.
Hơn nữa, hiện giờ đúng là thời điểm ba đại trận doanh nỗ lực muốn mượn sức lãnh chúa khác.
Nếu hắn dám làm như thế, tương đương với là đẩy cường địch Lâm Hữu này về mặt đối lập, mà đó chẳng phải là ý muốn của hai trận doanh khác ư?
Hắn không ngốc, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện vất vả mà không đạt được kết quả gì tốt này, cũng âm thầm khiến người của trận doanh dị tộc mở cho Lâm Hữu một con đường đi tới.
Về phần trận doanh Nhân tộc, vẫn đang tạm thời duy trì trạng thái bàng quan đứng nhìn, hai bên không tham gia vào cùng, hình như đang chờ đợi thời cơ.
Quả nhiên, người đàn ông mặt sẹo thấy chuyện tốt của mình cắt ngang, vẻ mặt trở nên âm trầm nhìn Lâm Hữu.
- Ngươi chính là Lâm Hữu kia?
Trong giọng nói đầy vẻ không quan tâm.
Hắn ta lăn trộn lâu trên chiến trường Số Một như vậy, tự nhiên đã nghe nói tới tên tuổi của Lâm Hữu nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng thấy Lâm Hữu ra tay.
Cho nên hắn ta vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với những miêu tả trong lời đồn đại, dù sao lời đồn đại bao giờ chẳng có chút khoa trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận