Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 88: Vượt Qua Núi Lửa

Ngay cả người tên Bạch Hải Đường kia cũng thế.
Một cô gái từ lúc bắt đầu vẫn luôn nằm trong các thứ hạng cao, thực lực của cô ấy là không thể khinh thường, hơn nữa nàng còn nhận biết Doãn Thiên Ca, điểm ấy rất đáng chú ý.
Cứ như vậy, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa tiếp tục đi tới trước, mang theo binh chủng trùng trùng điệp điệp hành tẩu trên cánh đồng hoang, tốc độ không hề chậm.
Suốt chặng đường có rất nhiều lãnh chúa phát hiện hai người, tất cả đều khiếp sợ bởi binh chủng khủng bố bên cạnh bọn họ, ai nấy đều trốn ra xa, không dám trêu chọc, chớ nói chi là những tên có lãnh địa gần đó.
Nhìn thấy hai người Lâm Hữu tới gần, bọn họ lập tức sợ hãi lùi vào trong lãnh địa, chỉ huy tất cả binh chủng bày ra tư thế nghênh chiến.
Nhưng những tên lãnh chúa kia lại không hề ngờ tới, Lâm Hữu và Viêm Vũ thật sự chỉ là đi ngang qua mà thôi, thậm chí còn không rảnh liếc nhìn bọn họ một cái.
Đợi đến khi hai người dần dần đi xa, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì mấy tên lãnh chúa mới túm tụm lại một chỗ, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
- Hai tên gia hỏa kia là ai? Tại sao mang theo nhiều binh chủng như vậy?
- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy binh chủng khoa trương như vậy, chẳng lẽ bọn họ không cần lưu lại binh chủng để đóng giữ lãnh địa sao?
- Vừa rồi bọn họ đi ngang qua lãnh địa của ta, ta suýt chút nữa hít thở không được, ta nghi ngờ nhóm binh chủng kia đều là cấp 5?
- Cấp 5? Cấp 5 có thể có khí thế mạnh như vậy sao?
- Vậy chẳng lẽ là cấp 6 à?
-.....
Hàn huyên nửa ngày, mấy tên lãnh chúa này vẫn không bàn ra được tin tức gì hữu dụng.
Cuối cùng, hiện tại đa số vừa mới bắt đầu lên tới cấp 5, làm sao có người bồi dưỡng được nhiều binh chủng cấp 6 như vậy chứ?
Dù sao thì bọn họ không nguyện ý tin tưởng.
Sau khi ngồi chém gió vài câu, cả đám vội vàng giải tán, mang theo binh chủng chạy về lãnh địa của mình, chỉ coi việc vừa rồi là ảo giác.
Một bên khác.
Lâm Hữu và Viêm Vũ vừa đi vừa nghỉ, trên đường gặp phải rất nhiều ma thú cản đường.
Nhưng tất cả đều bị binh chủng bên cạnh bọn họ giải quyết một cách nhẹ nhàng, cho nên không có trì hoãn bao nhiêu thời gian.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, một khu vực núi lửa hừng hực rực lửa trải dài ở phía xa cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của họ.
- Đó là khu vực núi lửa ở cuối cánh đồng hoang!
Ánh mắt của Viêm Vũ lập tức sáng ngời.
- Khu vực núi lửa?
Lâm Hữu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
- Đúng vậy, cánh đồng hoang vô tận được bao quanh bởi một vùng núi lửa, nghe nói chỉ cần băng qua khu vực núi lửa là có thể tới khu vực biên giới!
Viêm Vũ vội vàng giải thích.
Lâm Hữu nghe vậy, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra:
- Thì ra là thế, nếu vậy chúng ta hãy tìm một nơi an toàn để qua đêm gần cửa vào núi lửa, sáng mai lại tiếp tục lên đường.
Viêm Vũ:
- Cũng đúng, nghe nói khu vực núi lửa này trải dài hàng trăm cây số, lấy tốc độ của chúng ta, e rằng phải tốn thời gian rất lâu mới có thể đi qua.
Nói xong thì cả hai không dừng lại nữa, tiếp tục tiến lại gần rìa khu vực núi lửa.
Cho đến khi mặt trời lặn hẳn, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy một hang động to nằm dưới chân núi.
Sau một phen thương lượng, cả hai quyết định qua đêm ở đây, để nhóm binh chủng thay phiên nhau canh gác đêm.
Cuối cùng thì ban đêm sẽ có rất nhiều ma thú ra tới kiếm ăn, tìm được một địa phương an toàn chung quy sẽ tốt hơn một chút.
Hơn nữa bởi vì gần khu vực núi lửa nên nhiệt độ xung quanh cao hơn nơi khác, ban đêm không sợ lạnh.
Đại khái là lên đường cả ngày cho nên hai người thực sự quá mệt mỏi.
Lâm Hữu và Viêm Vũ nói sơ qua về kế hoạch tiếp theo rồi ăn chút gì đó, sau đó mỗi người đến một góc hang động nằm xuống nghỉ ngơi.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hai người tỉnh dậy rời khỏi hang động và tiếp tục lên đường.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã mang theo binh chủng đi vào khu vực núi lửa tràn đầy đất đá khô cằn.
Ma thú cấp cao xuất hiện bốn phía và càng ngày càng nhiều hơn, thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện ma vật cấp 5, cấp 6.
- Xem ra những ma thú này cũng sẽ thăng cấp, lúc trước khi những người kia tới dò xét vẫn chưa có ma vật cấp 6 đâu.
Viêm Vũ tiện tay đánh chết một con ma vật xông tới, nói.
Mà bên cạnh hắn, Lâm Hữu chỉ huy các thực vật xử lý số ma thú còn lại, hắn hơi cau mày.
Binh chủng hệ Thực Vật của hắn vốn dĩ sợ lửa.
Mà khu vực núi lửa là nơi năng lượng lửa thịnh vượng nhất.
Tuy rằng binh chủng của hắn không đến mức sẽ bị thương tổn, nhưng cũng trở nên uể oải hơn thường ngày, hình như vô cùng bài xích khu vực này, bèn nói:
- Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, nếu không bị lũ ma thú này kéo xuống sẽ chỉ lãng phí thêm thời gian mà thôi, Linh Tịch.
Tiếng nói vừa dứt, Linh Tịch đang ở trên đầu của Tướng Lĩnh Thụ Tinh và chỉ huy quân đoàn Mộc Linh bay ra ngoài, pháp trượng trong tay không ngừng vung vẩy.
Ngay lập tức, một chùm ánh sáng màu xanh tràn ra và bao phủ các thực vật ở bên trong, khôi phục tinh thần của chúng nó trong nháy mắt.
- Đây là... Kỹ năng trị liệu?
Viêm Vũ kinh ngạc hỏi.
- Ừ, binh chủng hệ Thực Vật không chỉ biết mỗi công kích đâu.
Lâm Hữu mỉm cười.
Viêm Vũ nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Tuy rằng binh chủng nguyên tố của hắn có sức công kích mạnh mẽ, còn có thể công kích tầm xa ở phạm vi lớn, nhưng năng lực sinh tồn lại không xuất sắc, một khi hạch tâm trong cơ thể bị phá nát thì sẽ trực tiếp tiêu tan.
Không giống như thực vật của Lâm Hữu, cho dù bản thể bị thương tổn thì cũng có thể khôi phục nhanh chóng, tiếp tục sinh trưởng lần nữa.
Đây có lẽ là đại khái là ưu thế của hệ Thực Vật.
Có kỹ năng trị liệu của nhóm Mộc Linh, bọn họ tiến lên cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, quân số cũng không bị sụt giảm.
Hai người không biết đã giết bao nhiêu ma thú, không biết đã đi được bao xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận