Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 903: Bày Hàng! Tán Gẫu

Đêm nay doanh địa vẫn giống như bình thường, có lượng lớn lãnh chúa đến từ các giới tụ tập, bày bán ở ven đường đủ loại quầy hàng, tiếng hét to không dứt bên tai.
Đoàn người xuyên qua đám đông, đi tới bên ngoài truyền tống trận vượt giới, lúc này ba người Viêm Vũ mới đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hữu.
- Chỉ cần đưa đến nơi đây thôi, hôm nay chúng ta đã tổn thất không ít binh chủng, lại bị thương nặng như vậy, cần phải quay về lãnh địa tĩnh dưỡng vài ngày mới được.
Duẫn Thiên Ca dẫn đầu nói.
- Đi thôi, trong khoảng thời gian này ta đều sẽ ở nơi đây, các ngươi có gì cần cứ liên hệ ta bất cứ khi nào.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Sau đó, hắn nghĩ đến cái gì, lại ấn mở giao diện giao dịch, giao dịch cho ba người một khoản ma năng.
- Đây là?
Bạch Hải Đường nghi hoặc nhìn hắn.
- Vừa rồi giải quyết hai tên kia được một chút ma năng, không nhiều lắm, các ngươi cứ cầm dùng trước đi.
Lâm Hữu mỉm cười nói.
Ba người nghe vậy, không khỏi nhìn về phía giao diện giao dịch, lập tức kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
- 50 triệu!
Viêm Vũ thốt ra một tiếng thét kinh hãi, có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Đối với lãnh chúa cấp tám, con số 50 triệu ma năng tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
Rất nhiều lãnh chúa cấp tám, cộng tất cả tài sản lại cũng chỉ có được như vậy mà thôi.
Ba người sẽ là 150 triệu ma năng, có thể hiểu bọn họ đang khiếp sợ đến mức nào.
- Cầm đi, coi như ta trả thù lao vì mọi người đã dẫn mấy tên kia tới.
Lâm Hữu bình tĩnh nói.
Với hắn của hiện tại, chút ma năng đó chẳng được bao nhiêu, thực dễ dàng có thể kiếm được.
Dù sao đám người Viêm Vũ cũng là bạn đồng hành cùng chung hoạn nạn với hắn, số lượng không nhiều lắm, lại thể hiện được chút tình cảm bằng hữu, có thể giúp, đương nhiên hắn sẽ giúp một chút.
Cũng coi như thúc đẩy bọn họ tăng lên tốc độ đề cao thực lực, không đến mức suýt chút nữa đã bị lãnh chúa cấp chín giết chết như ngày hôm nay.
- Chỉ là...
Bạch Hải Đường há miệng thở dốc, có vẻ hơi do dự.
Ngược lại là Viêm Vũ và Duẫn Thiên Ca khá rộng rãi, hai người cười nói:
- Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không khách khí, vừa lúc không có tiền để chiêu mộ binh chủng.
- Tiền đã đưa lên tận cửa, ta sẽ không khách khí. Cảm tạ, về sau có gì cần cứ bảo ta.
Nói xong, hai người trực tiếp lựa chọn tiếp thu.
Bạch Hải Đường chần chờ một chút, cuối cùng cũng tiếp nhận ma năng.
- Đa tạ.
Hiển nhiên, cô cũng biết chênh lệch giữa mình và Lâm Hữu.
Tuy số ma năng này không thể giúp cô vượt qua bước chân Lâm Hữu, nhưng ít ra cũng có thể kéo gần lại một chút khoảng cách, không đến mức bị bỏ lại quá xa.
Phỏng chừng Viêm Vũ và Duẫn Thiên Ca cũng ôm ý tưởng này, cho nên mới sảng khoái tiếp nhận như vậy.
Dù sao nói như thế nào, bọn họ cũng là một nhóm người đầu tiên có khả năng rời khỏi khu vực thôn tân thủ, hiển nhiên thiên phú không còn gì để nói, trở nên mạnh mẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cứ như vậy, sau khi mấy người từ biệt nhau ở bên cạnh truyền tống trận vượt giới, ba người Viêm Vũ đã bước lên truyền tống trận vượt giới truyền tống quay về lãnh địa rồi.
Mãi cho đến khi toàn bộ bọn họ biến mất.
Lâm Hữu mới xoay người rời khỏi, đến một khu đất trống có khá nhiều người đến người đi bên cạnh, chuẩn bị tìm một nơi thích bày quán, xem có thể đổi toàn bộ những bảo vật trên người thành tín ngưỡng hay không.
Nhưng điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, vừa đi chưa được vài bước, từ xa xa lại đột nhiên truyền đến một tiếng hô to quen thuộc.
- Đến đến đến, nhìn một cái nào, bảo bối cực phẩm mới vừa ra lò, bán giá rẻ đây!
Đứng ở thật xa, Lâm Hữu cũng có thể nghe được, đây là giọng nói của Nghiêm Liệt.
Không nghĩ tới gia hoả này cũng bày quán trong doanh địa, hắn lập tức theo âm thanh đi qua.
Quả nhiên không ngoài dự kiến, Lâm Hữu chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Nghiêm Liệt đang để trần cánh tay đứng ở bên cạnh quầy hàng, kéo căng cổ họng thét to, hoàn toàn không để ý tới hình tượng lãnh chúa cấp chín của mình.
Kỳ thực cũng không cần phải nói, cả người đầy vết sẹo dữ tợn của đối phương rất dễ hù dọa người khác, đã khiến những lãnh chúa cấp thấp kia sợ tới mức không dám lại gần.
- Nghiêm Liệt, sao ngươi lại bày hàng ở trong này?
Lâm Hữu xuyên qua đám người trực tiếp đi qua.
- Di? Lâm Hữu ngươi cũng ở trong này?
Nghiêm Liệt đang đứng trước quầy hàng, nhìn thấy hắn xuất hiện, lập tức kinh ngạc hỏi.
Nhưng rất nhanh, đối phương đã đáp lại:
- y dà, tại gần đây phát triển lãnh địa thiếu tiền thôi, nên cầm bảo vật không cần nữa và trang bị thay xuống mang bán kiếm chút tài nguyên. Ngươi thì sao? Cũng tới bày hàng hả?
- Ừm, muốn bán chút vật phẩm.
Lâm Hữu gật đầu, nhìn thoáng qua khu đất trống bên cạnh Nghiêm Liệt:
- Bày hàng bên cạnh ngươi không sao chứ?
- Đương nhiên là không thành vấn đề, vừa lúc ta đang nhàm chán đến hoảng, ngươi tới rất vừa vặn.
Nghiêm Liệt nhếch miệng cười nói, trực tiếp dịch qua bên cạnh, nhường ra một mảnh đất trống, cũng thuận tiện dọn dẹp một ít vật linh tinh giùm Lâm Hữu.
Sau đó, Lâm Hữu lấy ra một cái quầy hàng từ trong không gian cá nhân, đặt xuống đó, bắt đầu sửa sang lại vật phẩm.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi như vậy, vừa từ bên ngoài trở về ư?
Nghiêm Liệt thuận miệng hỏi.
- Ừm, gặp phải một chút chuyện.
Lâm Hữu vừa sửa sang lại vật phẩm vừa nói.
Tiếp theo, đột nhiên hắn nhớ tới tin tức có liên quan tới Liên Minh Giới Vực vừa mới biết, lập tức trao đổi chuyện này cùng Nghiêm Liệt.
Không ngờ, sau khi Nghiêm Liệt nghe xong lời hắn nói, đột nhiên vẻ mặt trở nên sửng sốt:
- Ngươi cũng bắt gặp Liên Minh Giới Vực đang đào móc thứ gì đó?
- Làm sao vậy? Ngươi cũng gặp được ư?
Lâm Hữu cũng sửng sốt, có vẻ hơi ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, ngay bên trong một mảnh sa mạc rất gần đại bản doanh của Liên Minh Giới Vực.
Nghiêm Liệt vò đầu nói.
- Đây đã là chuyện vài ngày trước, khi đó ta với Tư Đồ Kiếm đang chuẩn bị đến bên trong sa mạc đi tìm ma thú lãnh chúa, kết quả lại vừa vặn gặp phải một đống lớn lãnh chúa Liên Minh Giới Vực đang đào móc hoặc đang chôn thứ gì đó ở bên trong sa mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận