Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1005: Dụ rắn rời hang (1)

Khấu Bắc Nguyệt không nhận ra người đàn ông này, nhưng khi trong mắt hắn chiếu rọi ra bóng dáng người đàn ông, thân thể không biết sao run rẩy một trận, như là chịu sự áp chế đáng sợ nào đó. Cảm xúc sợ hãi nổ tung ở trong lòng, năng lực báo động trước nguy hiểm bắt nguồn từ Yêu Mê Hoặc khởi động, adrenalin tăng vọt, con ngươi kịch liệt phóng đại!
“Ngươi là Khấu Bắc Nguyệt?” Người đàn ông trung niên chậm rãi đi đến.

“Ngươi là ai?”

Khấu Bắc Nguyệt như đối mặt đại địch, đưa tay từ ô vật phẩm rút ra một con dao găm lưỡi dài 20 xăng-ti-mét, thân đao khắc đầy chú văn vặn vẹo.

Đây là một trong những phần thưởng hắn vượt qua phó bản giết chóc đạt được, tên Yêu Đao, sắc bén vô song, có công năng phá giáp, đổ máu, mà chú văn trên thân đao, có thể quấy nhiễu tinh thần kẻ địch, sinh ra ảo giác, ảo thính.

Mặt khác, Yêu Đao còn có thể tăng phúc tốc độ, nhanh nhẹn của người cầm, tăng lên năng lực cận chiến.

Trừ những công năng cơ bản này, Yêu Đao còn có một kỹ năng đạo cụ Huyết Chi Khố.

Kỹ năng này chỉ có Yêu Mê Hoặc có thể sử dụng, có thể mang tinh huyết mục tiêu ngày thường chém giết thu hoạch chứa đựng lại, thời khắc mấu chốt phản hồi lại cho chủ nhân, kích phát bị động khát máu cuồng bạo của chủ nhân, là kỹ năng liều mạng cực hữu dụng.

Dù sao, gặp kẻ địch cường đại, chưa chắc sẽ cho ngươi cơ hội giết người, kích phát ‘khát máu cuồng bạo’.

“Làm Yêu Mê Hoặc phía nam, lại là tán tu, ngươi không biết ta rất bình thường, nhưng hẳn là từng nghe danh hiệu của ta.” Người đàn ông trung niên đứng ở cách mấy mét, chưa tiếp tục tới gần, dưới khẩu trang truyền đến thanh âm lạnh lùng: “Binh Chủ giáo, Sắc Dục Thần Tướng!”

Dứt lời, trong con ngươi của hắn sáng lên huyết quang màu đỏ tươi, hai đạo chú văn màu máu vặn vẹo hiện lên.

Sắc Dục Thần Tướng? Hành giả cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, so... so với Tiểu Viên cao hơn một cấp. Ta... ta bị khống chế rồi, hoàn toàn không thể ngăn cản... Suy nghĩ của Khấu Bắc Nguyệt, ở trong sự không cam lòng nhanh chóng tan rã

Linh quang trong mắt hắn tan đi, trở nên dại ra, vẻ mặt cũng theo đó mờ mịt.

Sắc Dục Thần Tướng chậm rãi đi đến cạnh chiếc xe điện, ánh mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói:

“Khấu Bắc Nguyệt, ngươi là nô bộc của Sắc Dục Thần Tướng, ngươi là nô bộc của Sắc Dục Thần Tướng...”

Thanh âm trầm thấp mờ mịt, cực có mê hoặc, lặng yên sửa chữa nhận thức của Khấu Bắc Nguyệt.

Mười mấy giây sau, con ngươi dại ra của Khấu Bắc Nguyệt khôi phục trong veo, thu hồi Yêu Đao, quỳ xuống trước mặt Sắc Dục Thần Tướng, nói: “Chủ nhân! Người hầu trung thành của ngài Khấu Bắc Nguyệt, nguyện góp sức cho ngài.”

Nơi này là tiểu khu, người ra vào không nhiều, nhưng vẫn dẫn tới một bộ phận người liếc nhìn.

“Đứng lên đi!”

Sắc Dục Thần Tướng lại biết, thật muốn khiến tiểu tử này đi chịu chết, tiềm thức của gã tất nhiên vồ ngược, có xác suất thật lớn từ trong trạng thái mê hoặc giãy thoát, khôi phục lý trí.

Tính dẻo dai của tinh thần linh cảnh hành giả, không phải người thường có thể sánh bằng, mà tiểu tử này cũng là Yêu Mê Hoặc, lại là Thánh Giả, đối với “mê hoặc” có kháng tính rất mạnh, muốn hoàn toàn sửa chữa nhận thức của hắn, cần thời gian dài “gia cố” mới được.

Đương nhiên, Sắc Dục Thần Tướng cũng không cần tiểu tử này trở thành nô bộc thời gian dài của mình, giá trị lợi dụng của hắn giới hạn ở hôm nay.

“Ngươi biết Nguyên Thủy Thiên Tôn không?” Sắc Dục Thần Tướng hỏi.

Khấu Bắc Nguyệt lập tức đứng dậy, khom người trả lời: “Biết, Nguyên Thủy Thiên Tôn là ân nhân của ta.”

Sắc Dục Thần Tướng nói: “Từ giờ trở đi, không phải nữa!”

Khấu Bắc Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu: “Chủ nhân, hắn, hắn là ân nhân của ta...”

Sắc Dục Thần Tướng nhíu nhíu mày, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trong lòng tiểu tử này, lại có địa vị quan trọng như thế, cho dù bị mình mê hoặc, Khấu Bắc Nguyệt cũng vẫn như cũ nhớ kỹ ân tình.

Đôi mắt một lần nữa hiện ra phù văn màu máu, Sắc Dục Thần Tướng lạnh lùng nói:

“Từ giờ trở đi, không phải nữa... Khấu Bắc Nguyệt, nhận rõ thân phận của ngươi, ngươi chỉ là nô bộc của bản thần tướng, tất cả của ngươi đều là bản thần tướng ban cho.”

Vẻ mặt Khấu Bắc Nguyệt bỗng nhiên vặn vẹo hẳn đi, “Chủ nhân, hắn, hắn, hắn không phải ân nhân của ta.”

Câu này nói ra miệng, trong lòng hắn trống vắng, giống như mất đi cái gì.

Sắc Dục Thần Tướng hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Ngươi cùng Tiểu Viên có quan hệ thế nào?”

“Bẩm chủ nhân, Tiểu Viên là đồng bạn của ta, cũng là người dẫn đường của ta...” Khấu Bắc Nguyệt nói xong, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái, có chút nhăn nhó, có chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn mang tâm ý của mình nói thật cho chủ nhân:

“Cô, cô ấy với ta mà nói, là người rất quan trọng. Tựa như mẹ, như chị gái, ta rất kính trọng cô ấy.”

Sắc Dục Thần Tướng hơi ngẩn ra, vừa rồi thấy tiểu tử này vẻ mặt cổ quái nhăn nhó, còn tưởng rằng hắn thầm mến Tiểu Viên, dù sao cô gái kia ngay cả mình cũng thèm nhỏ dãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận