Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1009: Tất cả đều là mệnh lệnh của chủ nhân (2)

“Nói cho tôi địa chỉ.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Lát nữa gửi tin nhắn cho anh.” Khấu Bắc Nguyệt tựa như không muốn nhiều lời, vội vàng tắt máy.

Trương Nguyên Thanh vừa chờ địa chỉ, vừa dùng phần mềm gọi xe, đặt một xe đi thành phố Kim Sơn, mục tiêu tạm để là “khách sạn Vô Ngân”.

Mặc dù bây giờ rất muộn rồi, nhưng đối với Thần Dạ Du mà nói, một ngày tựa như mới bắt đầu, tràn đầy sức sống.

Hắn đã sớm muốn dành thời gian đi khách sạn Vô Ngân một chuyến, sao có thể bị vụ án Sắc Dục Thần Tướng làm chậm tiến độ.

Vừa vặn có thể tán gẫu với Tiểu Viên chi tiết điều tra Sắc Dục Thần Tướng, thuận tiện giữ gìn quan hệ một phen.

Cho dù không còn đạo sư cuộc đời chỉ đạo, nhưng tốt xấu gì cũng học được ít thứ, hắn đã ý thức được vấn đề của mình, lúc trước quan hệ chưa vững chắc, hắn liền lấy cớ phó bản gửi tin nhắn cho Tiểu Viên, thỉnh thoảng chạy tới khách sạn Vô Ngân một vòng.

Nhưng từ lúc ở phó bản giết chóc đi ra, hồn đều bị Quan Nhã hồ ly tinh kia câu đi mất, suốt ngày nghĩ tới trong mật thêm dầu với cô, rơi vào trong ngực bự chân dài của ngự tỷ con lai không thể rút ra được, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, tự nhiên liền lạnh nhạt với Tiểu Viên.

Đạo sư cuộc đời từng nói, nội tâm Tiểu Viên cực kỳ mẫn cảm, cho dù trong lòng mất mát cũng sẽ không nói, sẽ không hỏi, sẽ chọn lặng yên xa cách.

“Đinh đoong!”

Đang nghĩ, Khấu Bắc Nguyệt gửi tới tin nhắn.

Địa chỉ là trang trại du lịch thôn Giếng Đá.

Trương Nguyên Thanh mở điện thoại, tìm mục tiêu một phen, là một vùng nông thôn cách thành phố Kim Sơn hơn 30 ki lô mét .

Mở phần mềm đặt xe, sửa đích đến là “trang trại du lịch thôn Giếng Đá”, sau đó, hắn mở cửa sổ, thi triển Dạ Du, từ độ cao tầng mười mấy nhảy xuống.

Trang trại du lịch thôn Giếng Đá.

Hậu viện, người phụ nữ trung niên mặt âm trầm:

“Vì sao chọn địa chỉ săn giết ở chỗ ta? Ngươi phải biết, một khi săn thất bại, ta chỉ có thể vứt bỏ địa bàn kinh doanh nhiều năm. Mà cho dù săn bắn thành công, lấy năng lực của Ngũ Hành minh, rất có thể sẽ truy tìm tới đây.”

Sắc Dục Thần Tướng cười nói:

“Mời khách ăn dù sao vẫn cần chỗ, mà chúng ta không có khả năng chọn nơi săn giết ở thành thị, ngươi cũng không muốn điểm đạo đức về 0 nhỉ? Mà nơi này của ngươi tiếp giáp đập nước, ba mặt là núi, ít ai lui tới, sơn thanh thủy tú, là nơi chôn thây không tệ.”

“Lại nói, chờ giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi có thể được chia 50 triệu, còn không cần đóng thuế, trang trại du lịch nho nhỏ đã tính là gì? Ngươi dù mở mười cái, trăm cái, cũng tùy ngươi.”

Huyết Yến Tử hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp, xem như ngầm thừa nhận lời của hắn.

Sắc Dục Thần Tướng lại nói:

“Chờ Nguyên Thủy Thiên Tôn tới đây, ngươi ta đừng vội ra tay, để Khấu Bắc Nguyệt thăm dò, đề phòng sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn có trợ thủ, mai phục ngược lại chúng ta.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt, nói:

“Ngươi phụ trách giết Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Ánh đèn màu vỏ quất chiếu khuôn mặt gầy của hắn, nụ cười nơi khóe miệng tràn ngập thú vui ác ý.

Khấu Bắc Nguyệt nhíu chặt lông mày:

“Chủ nhân, giết người là không đúng, Nguyên Thủy Thiên Tôn kia là người phía chính phủ, tôi cảm thấy không cần thiết giết người vì tiền. Vô Ngân đại sư luôn dạy bảo chúng tôi...”

Sắc Dục Thần Tướng không lôi thôi ướt át, trực tiếp thi triển mê hoặc, hai mảng ánh sáng yếu ớt màu đỏ sáng lên, như là ngọn đèn lồng nhỏ le lói trong bóng tối.

Sắc Dục Thần Tướng gằn từng chữ:

“Từ giờ trở đi, Nguyên Thủy Thiên Tôn là kẻ thù của ngươi, ngươi đang mưu tính một lần ám sát nhằm vào hắn, hắn có ân với ngươi, nhưng đó đều là hư tình giả ý, nếu không giết hắn, Tiểu Viên của ngươi sẽ bị cướp đi, toàn bộ người nhà của ngươi đều sẽ chết.”

“Chỉ có ta vị chủ nhân này, có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn. Mặt khác, ngươi đã làm trái ý chí của ta rất nhiều lần, nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có lần sau nữa.”

Lặp đi lặp lại mê hoặc mấy lần, ảnh hưởng tăng thêm, khuôn mặt vặn vẹo của Khấu Bắc Nguyệt dần dần bình ổn, ánh mắt lộ ra sự kiên định:

“Chủ nhân, ngài nói không sai.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn quả thật sắp cướp Tiểu Viên của tôi, cô ấy mấy ngày nay tính tình nóng nảy, nhất định là nhớ Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi không thể để cô ấy tiếp tục nữa. Vì Tiểu Viên, vì người nhà, tôi bằng lòng giúp đỡ ngài.”

Sắc mặt Sắc Dục Thần Tướng hơi giãn ra, đang muốn khen ngợi vài câu, liền thấy Khấu Bắc Nguyệt mặt mày đau khổ nói:

“Nhưng mà chủ nhân, tôi... tôi không biết gạt người.”

Phế vật gì thế này? Sắc Dục Thần Tướng trán nổi gân xanh, hắn rất ít khi tức đến hổn hển, trừ phi không nhịn được!

Hít sâu một hơi, đè nén cơn giận sắp bùng nổ, Sắc Dục Thần Tướng lại mê hoặc một phen, rốt cuộc tiêu trừ chướng ngại tâm lý gạt người của Khấu Bắc Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận