Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1014: Tiểu Viên, tôi muốn... (4)

Hắn ôm đầu, lảo đảo lui về, trong xoang mũi, hốc mắt, khóe miệng, lỗ tai trào ra máu tươi, thức hải tràn ngập hỗn loạn, linh thể giống như bị xé rách.

Đầu đau như muốn nổ tung, ý chí không thể ngưng tụ, ngay cả tư duy cũng sắp tan rã.

Con gà cao su đồ chơi kia, bản chất cực kỳ đáng sợ, công kích nhằm vào linh thể.

Đây là một món đạo cụ Huyễn Thuật Sư phẩm chất cực cao.

Trong lòng Trương Nguyên Thanh trào ra sự tuyệt vọng.

Hắn dựa vào địa lợi, đạo cụ, kỹ năng, lần lượt hóa giải kẻ địch tiến công, như đi ở trên dây thép nguy hiểm.

Nhưng chênh lệch của hai bên thật sự quá lớn, đạo cụ dự trữ bản thân lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt vị cường giả cấp Thần Tướng này không có bất cứ ưu thế gì.

Càng khó giải quyết hơn chính là, cho dù ở dưới mình cực hạn lôi kéo, Vu Cổ Sư đều là Thánh Giả kia chưa thể kịp thời phát lực, nhưng bây giờ hắn đã đến cực hạn.

Căn bản không có khả năng sống sót ở trong hai đại cao thủ giáp công.

Đúng lúc này, ở lúc hắn tuyệt vọng, trên bầu trời đêm trong suốt, không biết khi nào xuất hiện xuất hiện một cổ thú, cơ thể cô thướt tha thon dài, hoa văn đen vàng giao nhau lan đến toàn thân, hai mắt tối đen như đá quý, khuôn mặt tinh xảo yêu dị, trên trán có hai cái xúc tu cong cong.

Cô tuy có thân thể cùng tứ chi giống người, nhưng cũng có cái bụng con ong no đủ khêu gợi, phần đuôi khảm một cây gai độc đen sì.

Cánh mỏng sau lưng cô gái ong chấn động cao tần, chế tạo ra hiệu quả âm thanh của cánh quạt máy bay trực thăng.

Cái bụng ong gợi cảm no đủ của cô hơi phồng lên, phần đuôi cong lại.

“Vù!

Trong tiếng xé gió chói tai, gai độc đen sì bắn ra, lấy tốc độ nhanh đến mức Thánh Giả khó có thể phản ứng, bắn trúng phía sau lưng Sắc Dục Thần Tướng.

A!

Sắc Dục Thần Tướng lảo đảo một cái, phát ra một tiếng kêu thê lương, đau tới mức sắc mặt vặn vẹo.

Cô gái ong đánh lén thành công, lao mạnh xuống, bắt lấy bả vai Trương Nguyên Thanh, mang theo hắn hướng về phía trang trại du lịch nhanh chóng bay đi.

Phía sau là Sắc Dục Thần Tướng đau đớn rít gào.

Người phụ nữ trung niên hóa thân con bướm nhẹ nhàng bay múa, truy kích cô gái ong, nhưng người sau rõ ràng là cổ thú loại hình nhanh nhẹn, tốc độ càng nhanh hơn.

“Tiểu... Tiểu Viên?” Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc, tinh xảo yêu dị kia, bất ngờ nói:

“Sao cô biết tôi ở nơi này?”

Tiểu Viên cúi đầu liếc hắn một cái, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, “Bắc Nguyệt sau khi ra khỏi giết chóc phó bản, tôi sợ hắn sẽ bị truy nã, cho nên cài phần mềm định vị ở trong điện thoại di động của hắn, chính hắn không biết việc này.”

Hơn nửa đêm không về nhà, cô liền biết có vấn đề, cho nên mở ra phần mềm định vị kiểm tra vị trí của Khấu Bắc Nguyệt, kết quả phát hiện hắn ở trang trại du lịch thôn Giếng Đá.

Tiểu Viên lúc ấy đã biết xảy ra chuyện rồi, đầu tiên không biểu lộ gì gọi điện thoại hỏi Khấu Bắc Nguyệt khi nào về khách sạn. Thực ra là đang thăm dò hắn có phải còn sống hay không.

Sau khi tắt máy, liền lập tức xuất phát chạy đi, vừa lúc thấy được Nguyên Thủy Thiên Tôn bị vây giết.

Thì ra là đến tìm con trai... Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn. Phía sau là con bướm mau chóng đuổi theo, còn có Sắc Dục Thần Tướng đạp sóng mà đi.

Người sau tiếng rống giận đinh tai nhức óc:

“Tiểu Viên, ngươi dám phá chuyện tốt của ta, lão tử nhất định đi không tha cho ngươi!”

Lúc này, Tiểu Viên đã bay qua đầm chứa nước, đáp xuống khu đất trống bên ngoài trang trại du lịch.

“Tiểu Viên!”

Khấu Bắc Nguyệt vừa mừng vừa kinh ngạc lên đón, chợt nhìn thấy cô mang theo Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhất thời vẻ mặt đầy phẫn nộ nói:

“Cô không thể cứu hắn, hắn sẽ lừa cô đi, hắn còn có thể giết cả nhà tôi!”

Tiểu Viên vứt Nguyên Thủy Thiên Tôn xuống, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng giăng kín vẻ giận dữ, tiến lên cho một cái tát.

“Bốp!”

Khấu Bắc Nguyệt xoay tại chỗ vài vòng như con quay, rầm một tiếng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!

Sau khi đánh ngất Khấu Bắc Nguyệt, cô mở ra lòng bàn tay, ô quang lóe lên, trong lòng bàn tay có thêm một cái ngọc phù đen sì.

Tiểu Viên nắm chặt bàn tay, “ầm”, ngọc phù đi vào giấc mộng vỡ vụn, một làn sóng khí màu xám trắng khuếch tán, nơi đi qua, trời đất phai màu sắc thái, chỉ còn đen trắng thuần túy.

Trương Nguyên Thanh phát hiện thân thể mình không thể động đậy, Sắc Dục Thần Tướng nơi xa đạp bọt sóng, hổn hển đuổi theo, con bướm vỗ cánh thì vừa mới bay qua đập chứa nước, chợt bị dao động màu xám trắng dừng hình ảnh ở không trung.

Một giây sau, hình ảnh đột nhiên biến đổi,

Khung trang trí vẽ chư phật thay thế bầu trời đêm, đất xi măng biến thành sàn đá xanh cứng rắn.

Thời gian cách nhiều ngày, hắn lại lần nữa tới trong cung điện tràn ngập phong cách cổ này. Phía trước là tượng phật vàng cao mấy mét, đôi mắt hẹp dài khép hờ, giống như từ bi giống như hung dữ quan sát phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận