Linh Cảnh Hành Giả

Chương 103: Vu cổ sư (3)

Lý Đông Trạch một tay chống gậy, giải thích:
“Vu cổ sư cảnh giới Siêu Phàm có hai thủ đoạn lớn, một là nuôi cổ, lợi dụng cổ trùng giết người trong vô hình. Hai là đồng hóa với cổ, căn cứ đặc tính cổ trùng, đạt được một hạng năng lực, do đó nâng cao năng lực chiến đấu cận thân. Ví dụ như năng lực tự lành, sinh mệnh lực, lực lượng, tốc độ, độc tính...”

Trương Nguyên Thanh cảm khái nói: “Nghe qua rất mạnh, không hổ là nghề nghiệp tà ác.”

Đáng giá nhắc tới, trong nghề nghiệp linh cảnh bản thổ, vu cổ sư, ảo thuật sư, mê hoặc chi yêu đều là nghề nghiệp hàng đầu, đặt song song với thần dạ du.

Cho nên nghề nghiệp tà ác chỉ có ba loại, hơn nữa số lượng không thể so sánh với linh cảnh hành giả của chính phủ.

Lý Đông Trạch nói: “Hắn là bị giết ở lúc hóa cổ, thân thể vẫn bảo trì bộ dáng này, ài, chết không tao nhã một chút nào. Chính bởi vì dung hợp với cổ trùng, cho nên linh thể tràn ngập lệ khí cùng thú tính, ô nhiễm tinh thần rất lớn, đây cũng là nguyên nhân thần dạ du Thái Nhất môn không muốn động vào.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.

Hắn có chày Phục Ma hộ thể, không sợ ô nhiễm tinh thần.

Lý Đông Trạch tiếp tục nói:

“Giao thủ với hắn cũng là vu cổ sư, người của chúng ta sau khi chạy tới, đã đánh chết một người, tên còn lại bị thương đào tẩu. Bước đầu hoài nghi, người này có thể là thành viên Linh Năng hội, hoặc là cấp dưới của Hắc Vô Thường.

“Nắm chặt thời gian đi, xem xem lần này có thể đạt được manh mối gì, tôi nghĩ các đồng nghiệp đội 2 bên ngoài đã sốt ruột không chờ nổi nữa.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, mở ra ô vật phẩm, lấy ra chày Phục Ma giao cho Lý Đông Trạch, tiếp theo đi đến cạnh thi thể giống hình người, đánh thức tinh thần lực lưu lại ngủ say trong thân thể này.

Một bóng dáng hư ảo chậm rãi trồi lên, trong bộ mặt dại ra, lộ ra hung ác điên cuồng cùng âm trầm.

So với linh thể của Âu Hướng Vinh còn cuồng bạo hơn, đã muốn ăn nó, lại không muốn ăn nó... Trương Nguyên Thanh yên lặng thở dài, đáy mắt chợt toát ra hào quang màu đen dinh dính, chiếm cứ hốc mắt, há mồm hít một cái, nuốt linh thể vào bụng.

Mi tâm căng lên đau đớn một phen, vô số ký ức hỗn loạn hiện lên ở trong đầu.

Những ký ức này tán phá hỗn độn, Trương Nguyên Thanh nửa xem nửa đoán hiểu biết được bộ phận tình huống cuộc đời của người chết.

Vị vu cổ sư này ở trước khi trở thành linh cảnh hành giả, là không có việc làm, rất thích đấu đá, chuyên môn thay một ít công ty tài chính cho vay nặng lãi thu nợ, bảo kê ở quán ăn đêm, chơi tiên nhân khiêu, bức bách phụ nữ tới từ nơi khác bán xuân vân vân.

- Giải thích "tiên nhân khiêu" ở đây có thể hiểu là gài bẫy những người đàn ông háo sắc, khi họ đang qua lại với một người phụ nữ nào đó thì bị một hoặc nhiều người tự nhận là người nhà cô gái bắt quả tang và tống tiền. Hết giải thích.

Chuyện xấu làm hết, sống lại rất đặc sắc đầy đủ.

Nhân duyên tế hội, được linh cảnh ưu ái, thẻ nhân vật từ trên trời rơi xuống, trở thành linh cảnh hành giả.

Hắn đặt cho mình cái tên “Pháp Ngoại Cuồng Đồ”, sau khi trở thành linh cảnh hành giả, nhiệt tình làm từ thiện, khi tích lũy được giá trị đạo đức nhất định, liền bắt đầu giết chóc người thường, hiếp dâm, phát tiết ác niệm đáy lòng.

Những ký ức tàn phá hỗn độn này đối với Trương Nguyên Thanh mà nói là đau đớn, tam quan của hắn chịu chấn động mãnh liệt, khí chất tàn bạo miệt thị tất cả nảy sinh ở trong lòng.

Lúc này, hắn đã đọc được ký ức có tính mấu chốt.

Trong một gian phòng trà trang hoàng xa hoa, người đàn ông nửa trên khuôn mặt bị mặt nạ bằng bạc bao trùm ngồi ở cạnh bàn tròn thủy tinh, thưởng thức nước trà trong chén gốm sứ.

Hắn nhìn về phía “Trương Nguyên Thanh” bên kia bàn tròn, nói:

“Phán Quan Mắt Quỷ đã chết, vị trí hội trưởng khu đông Linh Năng hội, ngoài chủ nhân ra còn ai nữa. Hai vị phó hội trưởng tranh nhiều năm như vậy, cuối cùng mọi chuyện đã xong rồi.”

“Phán Quan Mắt Quỷ là chết như thế nào?” Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng của kí chủ.

“Cái này không phải chuyện cậu nên biết.” Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ánh mắt hung dữ.

“Xin lỗi, chấp sự đại nhân.”

Người đàn ông đeo mặt nạ ánh mắt chuyển sang mềm mại, rót cho hắn một chén trà, nói:

“Hắc Vô Thường mang theo Chén Thánh cùng danh sách trốn đi, Chén Thánh là đạo cụ loại quy tắc của nghề nghiệp vu cổ sư, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, danh sách hội tụ nô bộc Phán Quan Mắt Quỷ nhiều năm qua thu phục.

“Nắm giữ danh sách, thì có thể nắm giữ lượng lớn linh cảnh hành giả, hai món đồ đều cực kỳ quan trọng. Cuồng Đồ, cơ hội lập công của chúng ta tới rồi, trợ giúp chủ nhân tìm ra Hắc Vô Thường, chỉnh hợp thực lực phân hội khu đông, chúng ta liền có thể chống lại phân hội Tùng Hải của Ngũ Hành minh.”

“Như vậy chấp sự đại nhân, tôi nên làm như thế nào?”

Pháp Ngoại Cuồng Đồ hít thở thoáng dồn dập, giọng điệu âm thầm có ý hưng phấn.

“Tôi có một phần danh sách, là bộ hạ của Hắc Vô Thường, cậu dựa theo danh sách đi tìm, có lẽ có thể tìm được chỗ Hắc Vô Thường ẩn thân. Đương nhiên, người trên danh sách sớm đã trốn đi, bọn họ phân biệt là ‘Hoành Hành Vô Kỵ’, ‘Thiên Đạo Bất Công’, ‘Ông Giết Người Không Chớp Mắt’, ‘Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước’, thân phận đối ứng trong hiện thực là...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận