Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1110: Thứ cuối cùng (1)

“Tôi hôm nay muốn mang ông ấy đi, ai tới cũng vô dụng!” Trương Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô muốn ra tay với tôi sao, cô vật ngã tôi một cái nữa thử xem.”
Lông mày Tiểu Viên giật giật.

Nhìn hai người như dỗi, chú Trương nằm ở trên giường trầm mặc vài giây, thấp giọng nói:

“Người trẻ tuổi, tôi sẽ không hại người nữa, tôi cam đoan với cậu. Nhưng tôi thật sự không thể đi theo cậu, hoặc là, xin cho tôi vài ngày thời gian, xin đừng dẫn tôi đi ngay bây giờ.”

“Cậu muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho cậu.”

Trương Nguyên Thanh cùng Tiểu Viên nhất thời cuộn cờ thu trống, Tiểu Viên ngồi trở lại ghế dựa cao, khép lại đôi chân dài, nghiêng mặt đối với hắn, Trương Nguyên Thanh cũng dùng má hướng về cô.

Tựa như vợ chồng dỗi nhau sau khi cãi cọ.

Ở giữa “đồng bạn” cùng “chính nghĩa”, bọn họ đều chưa thể lý giải cho nhau.

Khấu Bắc Nguyệt thì rất hiểu, hắn biết cảm tình của Tiểu Viên đối với đồng bạn, Tiểu Viên là trợ thủ đắc lực nhất của Vô Ngân đại sư, phụ trách mời chào, xét duyệt, ghi lại các công tác.

Trừ bộ phận nhỏ nguyên lão, đại bộ phận mọi người trong đoàn đội là Tiểu Viên phát triển, do cô khảo sát, tiếp xúc, cuối cùng dẫn tiến cho Vô Ngân đại sư.

Cô là lễ tân của khách sạn Vô Ngân, cũng là lễ tân của toàn bộ đoàn đội.

Trong vài năm qua, Tiểu Viên nhìn từng đồng bạn rời khỏi, cô không nói cái gì, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đi mỗi một người, Khấu Bắc Nguyệt sẽ thấy cô cô đơn ngồi ở tầng cao nhất của khách sạn, ngồi một lần là cả đêm.

Bọn họ loại quần thể này quá cô độc rồi, cần đồng bạn cùng chung chí hướng mới có thể dìu nhau đi tiếp.

Khấu Bắc Nguyệt cũng có thể hiểu cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó từ trong nhà đội trưởng trị an đi ra, Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên nói muốn hút thuốc, kết quả vừa hít một hơi liền trực tiếp ho khan.

Thì ra hắn không biết hút thuốc.

Hút thuốc xong, hắn liền đi xử lý Đồng Tước lâu, cho dù nơi đó là đầm rồng hang hổ.

Mà chuyện này, thật ra không có bất cứ quan hệ gì với hắn.

“Tiểu Viên, cháu không phải muốn biết quá khứ của chú sao, gặp đúng lúc này, chú nói với cháu một chút.”

Chú Trương trên giường đờ đẫn nhìn trần nhà, ông lão không giỏi ăn nói này tìm từ thật lâu, suy nghĩ thật lâu, giọng khàn khàn nói:

“Các cháu từng nghe nói án diệt môn huyện Thanh Hà Vũ tỉnh chưa?”

Chưa từng nghe nói... Trương Nguyên Thanh chưa từng quan tâm thời sự thầm nhủ.

Tiểu Viên nhíu mày suy tư vài giây, nói:

“Vụ án nọ một nhà bảy người chỉ còn một đứa bé tám tuổi?”

Ông lão nhìn trần nhà, giọng tang thương: “Là chú làm.”

Tiểu Viên không kinh ngạc, bởi vì bọn họ loại người này, hầu như đều gánh án mạng, cô chỉ muốn biết nguyên nhân, nói: “Vì sao?”

“Chúng ta loại nghề nghiệp tà ác này, hai tay dính đầy máu tươi, tựa như oan hồn sống ở trên đời này, hướng người đời đòi mạng. Câu này là ‘Xấu Hổ Làm Cha’ nói, nói rất hay, chú liền nói không nên lời.” Chú Trương cười cười, bắt đầu nhớ lại nửa đời trước của chú.

“Chú chỉ là một người nông dân chưa từng đọc sách, trừ trồng trọt, không có bản lãnh khác. Chú với vợ chú sinh bốn đứa con, một đứa sinh ra không bao lâu liền chết non, một đứa bệnh chết, một đứa bị bọn buôn người bắt cóc, cuối cùng chỉ còn lại một dòng độc đinh.”

“Thời điểm ấy, mọi người đều sống rất gian nan, phải ngày đêm làm việc mới có thể ăn no, không chiếu cố được đứa nhỏ, mỗi nhà mỗi hộ đều có trẻ con không sống được, có thể có một đứa độc đinh đã rất tốt rồi.”

“Lúc chú nuôi con trai đến hai mươi hai tuổi, cưới vợ cho nó, năm thứ hai liền sinh được thằng nhóc to béo, cháu nội rất đáng yêu, rất giống cha nó lúc nhỏ.”

Trương Nguyên Thanh cùng Tiểu Viên nghe lão nói dài dòng, ai cũng chưa mở miệng ngắt lời, bởi vì lúc nói về những chuyện cũ này, trong mắt ông lão là có ánh sáng, hòa tan tướng mạo sầu khổ của lão.

“Năm ấy cháu nội vừa sáu tuổi, hai vợ chồng gặp tai nạn xe cộ chết, bị người ta đâm chết, chú nghe nói người đâm chết bọn nó tựa như đã uống rượu, bỏ xe chạy trốn tại chỗ, lúc chạy lảo đảo, không biết thật hay giả.”

“Nhà người đó ở địa phương rất có thế lực, có tiền có quan hệ, lúc ra tòa, người nhà hắn xử lý cho hắn một phần chứng minh bệnh tâm thần, sau đó hắn liền không sao.”

“Luật sư nói cho chú biết, bệnh tâm thần giết người là không phạm pháp, chú một người nông dân, không hiểu pháp luật, cũng không biết đây là cái lý gì.” Ông lão cười một tiếng, cười đau khổ hơn nữa bất đắc dĩ: “A, không phân rõ phải trái.”

“Chú không phục, chú nói kiện cáo không thắng, chú liền vào kinh cáo ngự trạng. Bọn họ liền dẫn người đến đánh chú, bảy tám người ấn chú ở trên bờ ruộng, ấn mặt của chú ở trong bùn, rất đau, đau chú hơn nửa đời người. Sau đó, mỗi ngày đều có người lượn lờ ở phụ cận nhà chú, bọn họ cướp đi căn cước công dân của chú, không cho chú ngồi xe. Bọn họ còn uy hiếp chú, nói nếu không muốn thằng nhỏ trong nhà cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đừng gây chuyện nữa. Mọi người đều nói chú bỏ đi, thằng nhóc còn nhỏ như vậy, dù sao cũng phải có người nuôi chứ. Tôi nghĩ mãi, vậy bỏ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận