Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1120: Nguyền rủa của Ma Nhãn (4)

“Phốc!”
Kiếm đồng xanh chém trúng cánh tay phải Ngụy Nguyên Châu, tuôn ra dòng nước trong suốt.

Kỹ năng bị động của Thủy Quỷ kích phát.

Đúng lúc này, Trương Nguyên Thanh đã khoác thêm Pháp Bào Âm Dương nặn ra một quả cầu lửa, ném ra.

“Ầm” một tiếng, ánh lửa nhấc lên, cánh tay hóa thành bọt nước trong suốt kia còn chưa kịp ngưng tụ trở về, đã bị chưng khô.

“A!” Ngụy Nguyên Châu kêu thảm một tiếng, tay cụt phun trào máu tươi.

Quan Nhã không cho hắn cơ hội thở dốc, bước nhanh di chuyển, nhanh chóng vung kiếm, chặt đứt gân chân gân tay của Ngụy Nguyên Châu.

Phốc! Ngụy Nguyên Châu lảo đảo ngã xuống đất, tay chân tư thế quái dị, máu tươi đầm đìa.

Trương Nguyên Thanh một tay cầm quyền trượng, một tay nắm Lưỡi Dao Khát Máu, tới trước mặt Ngụy Nguyên Châu, ở cao nhìn xuống quan sát hắn.

Ngụy Nguyên Châu ngẩng đầu lên, gương mặt vặn vẹo, không biết là đau đớn hay phẫn nộ tạo thành, lạnh lùng nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi, ngươi làm sao dám? Ai cho ngươi quyền chấp pháp, ngươi điên rồi sao!”

Trương Nguyên Thanh lạnh lùng quan sát, nói:

“Đây mới là ngươi thật sự, xấu xí mà vặn vẹo, biểu diễn của ngươi rất lợi hại, từ đầu tới đuôi tao đều chưa nhìn ra ngươi là tên cầm thú mặt người dạ thú, ngươi ngay cả người thân một tay nuôi dạy mình lớn lên cũng có thể giết hại, ngươi còn có cái gì không làm ra được?”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi sẽ nhận được trừng phạt, tổng bộ sẽ không tha cho ngươi.” Ngụy Nguyên Châu nói khàn cả giọng.

Hắn vẫn như cũ không nhận!

“Ngươi không biết ta nói cái gì?” Trương Nguyên Thanh nhếch miệng cười lên, “Vậy nói mấy thứ ngươi biết, ngươi xuất thân huyện Thanh Hà tỉnh Vũ, tổ tiên ba đời đều là nông dân, cha mẹ ở lúc ngươi nhỏ tuổi gặp tai nạn giao thông mà chết.”

“Người đâm chết bọn họ lấy một phần báo cáo giám định bệnh tâm thần trốn tránh trừng phạt, sau khi cả nhà chuẩn bị quan hệ trên dưới, hắn hoàn toàn không có việc gì, nhà ngươi ngay cả một đồng bồi thường cũng không có.”

“Ông nội ngươi muốn lên kinh cáo ngự trạng, thiếu chút nữa bị bọn họ đánh chết, bọn họ còn dùng ngươi tới uy hiếp, ông ấy chỉ có thể mang máu cùng nước mắt nuốt xuống bụng, nuôi nấng ngươi lớn lên.”

“Năm sau đó bà nội ngươi nhảy sông tự sát, gánh nặng cuộc sống rơi hết vào trên người ông nội ngươi, ông ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn, vì để ngươi đi học, ông ấy còn phải đi công trường làm công nhật, một năm bốn mùa, từ sáng đến tối, cuộc sống ép ông ấy không thở nổi. Nhưng ngươi thì sao, ngươi là báo đáp ông ấy như thế nào?”

Quan Nhã, Nữ Vương cùng Tạ Linh Hi lạnh lùng nhìn Ngụy Nguyên Châu.

Khương Tinh Vệ cùng Bàn Sơn chấp sự đánh nhau chỗ xa cũng ngừng lại, Bàn Sơn chấp sự kinh ngạc nghe, bỗng nhiên không còn ý chí chiến đấu.

Cửa khu làm việc, các hành giả, nhân viên văn chức bỏ chạy thò đầu vào nhìn xung quanh.

“Ngươi nói bậy, ngươi vu oan ta, ngươi vu oan ta!” Ngụy Nguyên Châu rống lên khàn cả giọng.

Bị Nguyên Thủy Thiên Tôn trước mặt mọi người mặt nói tới chuyện cũ, giống như bóc vết sẹo cũ trong lòng, vẻ mặt hắn có chút dữ tợn, cảm xúc cực kỳ kích động.

Nhưng hắn vẫn không nhận.

Trương Nguyên Thanh tiếp tục nói, “Ngươi bức bách ông ấy ám sát Bạch Hổ Vạn Tuế, ngươi có biết ông ấy mấy năm nay sống thế nào hay không? Ông ấy trốn đông trốn tây, lưu lạc khắp nơi, không có chút tôn nghiêm nào. Ông ấy thề không giết người nữa, ông ấy cũng muốn sống giống con người.”

“Có phải ở trong mắt ngươi, trưởng bối trả giá là điều theo lý thường phải làm hay không? Ông ấy nên trả giá tất cả cho ngươi, ngươi muốn thăng quan, ngươi muốn một bước lên mây, ông ấy phải chết thành toàn ngươi, tất cả cái này đều thiên kinh địa nghĩa?”

“Đúng, ông ấy vẫn bằng lòng chết cho ngươi. Nhưng ngươi thì sao, ngươi thông minh bao nhiêu chứ, ngươi đã quyết định ở sau khi Bạch Hổ Vạn Tuế chết, giết ông ấy diệt khẩu, hoàn toàn giải quyết hậu hoạn, thuận tiện kiếm một khoản công huân.”

“Ta có cái gì phải vu oan ngươi, ngươi cũng như vậy rồi, còn cho rằng mình có thể thoát được?”

Bàn Sơn chấp sự ngây cả người, kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Ngụy Nguyên Châu, tựa như không dám tin vào tai mình.

Các thành viên nhà nước ở cửa, nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Ngụy Nguyên Châu ngẩng đầu lên, thấy đồng nghiệp nơi xa, thấy những khuôn mặt hoặc kinh ngạc hoặc chấn động hoặc khinh bỉ hoặc căm hận kia, cực kỳ giống các giáo viên cùng bạn học năm đó.

Cảm xúc của hắn bỗng nhiên sụp đổ.

“Ngươi biết cái gì, ngươi biết cái gì!” Hắn vẻ mặt dữ tợn, tựa như con thú bị nhốt cùng đường, lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bóc vết sẹo của hắn, vạch trần nửa trước cuộc đời hắn gắt gao che giấu, Ngụy Nguyên Châu cảm xúc kích động hét lớn:

“Chỉ lão muốn làm người, ta thì không muốn sao? Ta từ nhỏ đến lớn đã chưa từng làm người, ta bị người khác giẫm trong bụi bậm, ngươi loại thiên tài cao cao tại thượng này, ngươi biết cái gì, ngươi cái gì cũng không hiểu! Ngươi thương xót lão, ai tới thương ta?

“Ta cũng muốn sống giống con người, ta cũng muốn sống có tôn nghiêm. Là lão từ bỏ ta trước, vì sao còn phải lại quấy rầy cuộc sống của ta. Lão đã hủy hoại nửa đời trước của ta, còn muốn hủy quãng đời còn lại của ta, lão đáng chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận