Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1223: Câu chuyện bóng tối (2)

Bọn họ sau khi bị cuốn vào thế giới này, đã gặp phải một quái vật đáng sợ đuổi giết. Con quái vật đó hình dạng như sói, cao ba bốn mét, đứng thẳng đi lại, gặp người là giết.

Tuổi lớn, thể chất yếu, tuổi nhỏ, đều bị đuổi kịp cắn chết,

Bảy người bọn họ một đường đào vong, thấy nơi này có căn nhà gỗ, liền trốn vào.

Quái vật kia sau khi đuổi đến nơi đây, không húc tung cửa gỗ được, bất đắc dĩ rời khỏi.

Mấy người bọn họ mới có thể giữ mạng.

“Quái vật kia nhắm chừng một giờ đến một lần, nó sẽ bắt chước tiếng khóc trẻ con lừa chúng tôi mở cửa, sau khi thất bại liền bắt đầu tông cửa, toàn bộ nhà gỗ cũng bị nó húc sắp tan vỡ, nhưng nó vẫn không vào được.” Một người trung niên thể trạng cường tráng vẻ mặt hoảng sợ nói.

Người sói cao ba bốn mét, sao có khả năng không húc vỡ được cửa gỗ? Trừ phi cửa gỗ này có cổ quái, như thế phù hợp đặc tính phong ấn của nghề nghiệp Vĩnh Dạ, nhưng nghề nghiệp Vĩnh Dạ hẳn là không liên quan đến người sói loại nguyên tố này... Trương Nguyên Thanh nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy hình như thiếu chút gì đó.

Sau khi suy nghĩ, giật mình nhớ tới, cô gái nhỏ đội mũ đỏ tam giác kia đâu?

“Mọi người là ở trong đường hầm nhìn thấy một cô gái nhỏ mũ đỏ, sau đó mới ù ù cạc cạc vào nơi này, nhưng từ đầu tới đuôi, cô gái nhỏ mũ đỏ kia đều chưa xuất hiện.” Trương Nguyên Thanh hỏi:

“Sau khi tiến vào nơi này, có ai từng nhìn thấy cô ấy không?”

Giang Ngọc Nhị lắc đầu: “Chỉ thấy quái vật. Nguyên Tử, có vấn đề gì sao?”

Người khác đều lắc đầu, tỏ vẻ chưa nhìn thấy.

Kỳ quái, chẳng lẽ cô gái nhỏ kia đã biến thành người sói? Trương Nguyên Thanh vừa suy nghĩ, vừa nhìn quanh nhà gỗ.

Gian nhà gỗ này diện tích không nhỏ, bên trái là lò sưởi trong tường, bàn ăn làm bằng gỗ, vại nước các loại vật phẩm, cũng chính là chỗ bọn họ, bên phải là một cái giường gỗ đơn sơ, bên cửa sổ có một cái bàn nhỏ.

Lò sưởi trong tường nối với ống khói, đỉnh chóp là một cái nồi sắt to, Trương Nguyên Thanh mở nắp nồi, mùi chua thối ập vào mặt.

Trong nồi là hạt đậu hư thối.

Đồ dùng ăn uống trên bàn ăn là bát gỗ, thìa gỗ, nửa cái bánh mì biến thành màu đen cứng rắn.

Các chi tiết trong nhà gỗ nói cho hắn, chủ nhân nơi này là người nước ngoài, hơn nữa là người ngoại quốc thời Trung Cổ.

Trương Nguyên Thanh ở bên lò sưởi trong tường, bàn ăn dạo qua một vòng, chưa phát hiện thứ có giá trị, liền đi về phía giường gỗ.

Giang Ngọc Nhị gắt gao đi theo phía sau cháu trai.

Trương Nguyên Thanh đành phải dìu cô, cẩn thận tránh đi chướng ngại vật, miễn cho cô đụng vào vết thương, bị thương càng nặng thêm.

“Nguyên Tử, mày lén nói cho dì biết, lần này gây chuyện là nhân vật phản diện tà ác nào, tiến sĩ bạch tuộc hay quái nhân khoa học giẫm ván trượt?”

Có cháu trai ở bên người, Giang Ngọc Nhị không sợ một chút nào, đối với sự kiện siêu tự nhiên biểu hiện ra sự tò mò mãnh liệt.

“Lần này là có chuyện xảy ra, cháu tạm thời cũng chưa biết kẻ địch là cái gì.” Trương Nguyên Thanh nửa thật nửa giả trả lời một câu.

“Mặt nạ này là siêu năng lực của mày sao? Siêu năng lực của mày không phải ẩn thân sao, có thể thu lại hay không, dì có chút sợ.” Cô vừa tò mò, vừa tò mò nói.

“Không được.” Trương Nguyên Thanh từ chối.

“Vì sao?”

Bởi vì thu hồi mặt nạ, chẳng khác nào dừng sử dụng, vậy cháu liền phải trả giá tính tình thay đổi hẳn, dì cũng không hi vọng nhìn đến cháu một khắc trước còn dì trẻ này dì trẻ nọ, một giây sau liền lãnh khốc vô tình cho dì một cái ký đầu chứ... Trương Nguyên Thanh không có cách nào giải thích, liền không trả lời.

Dìu dì trẻ ở bên giường gỗ dạo qua một vòng, chưa có thu hoạch, nhưng ở trên mặt bàn cạnh cửa sổ phát hiện một tấm da dê.

Tờ giấy dùng ngoại ngữ viết mấy hàng chữ, mượn ánh trăng, hai dì cháu cúi đầu đọc.

“Tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ tới báo thù ta, ả nhất định sẽ... Ả là tiện chủng, là mẹ ả cùng quái vật giao phối sinh ra tiện chủng, cho nên ả cũng là quái vật.”

“Những người ngu xuẩn kia chỉ thiêu chết mẹ ả, lại chưa thiêu chết ả, bây giờ ả đã trưởng thành, ả sẽ về giết ta báo thù... Linh mục bố trí kết giới ở trong phòng của ta, ả không vào được, nhưng ta dù sao cũng phải rời khỏi nhà gỗ, ta cần trợ giúp... Trong rừng rậm này có một thợ săn già, hắn thời điểm trẻ tuổi thích ta.”

“Đáng chết, lão tạp chủng kia đáp ứng bảo hộ ta, nhưng hắn yêu cầu buổi tối mỗi ngày đều ngủ ở trong nhà gỗ, ta chán ghét mùi hôi trên người hắn, hắn chưa bao giờ tắm rửa... Nhưng ta chỉ có thể khuất phục, bởi vì súng săn của hắn có thể giết chết tiểu tiện nhân kia.”

“Ta nói cho hắn, buổi tối mỗi ngày ở ngoài nhà gõ cửa bốn lần, kết giới sẽ biến mất, hắn có thể tiến vào. Ồ, ta thật sự rất chán ghét hắn, bởi vì hắn chưa bao giờ tắm rửa...”

Nội dung dừng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận