Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1342: Tình báo (3)

Trương Tử Đào nghe vậy, lâm vào hồi ức, gật gật đầu nói:
“Là từng ở lại, khi đó cuộc sống rất khó khăn, chú đi sớm, Tử Chân lúc còn nhỏ thân thể lại yếu, bà nội cháu sợ không nuôi sống hắn được, liền đưa hắn đi đạo quan. Lúc ấy phụ cận thôn có cái đạo quan, nhớ hình như tên Tiêu Dao quan.”

“Mấy đạo sĩ bên trong chuyên môn xử lý tang lễ cho thôn đồng thời cũng là thầy lang.”

Tiêu Dao quan? ? Mình tựa như biết nguồn gốc cái tên tổ chức ‘Tiêu Dao’... Trương Nguyên Thanh tiến vào chủ đề, hỏi:

“Mẹ cháu nói, sau khi cha cháu gặp tai nạn xe cộ, là thái thúc công liệm. Ông ấy là ở nơi nào gặp chuyện?”

Phụ thân đã không có khả năng tai nạn xe cộ mà chết, như vậy không tồn tại sự kiện bị đâm, địa điểm xảy ra sự việc khẳng định cũng sẽ không có. Thái thúc công làm người liệm thi, ông ấy ít nhất biết Trương Tử Chân rốt cuộc chết như thế nào.

Trương Tử Đào lắc đầu: “Chú lúc ấy ở bên ngoài làm việc, không quá rõ. Chỉ nhớ cha của chú nói, ông nội là bị mẹ cháu gọi qua, sau khi trở về, liền thông báo trong nhà lo liệu lễ tang cho Tử Chân, nói hắn gặp tai nạn xe cộ.

Quả nhiên là như thế, mình đã nói không có khả năng là tai nạn xe cộ, xe có thể đâm chết Chúa Tể đỉnh phong, ít nhất cũng là xe cấp Bán Thần.

Một nghi hoặc trong lòng Trương Nguyên Thanh được giải đáp.

Lúc trước phát hiện phụ thân quen biết với khí linh vườn bách thú, hắn đã hoài nghi lão ba không phải ra tai nạn xe cộ mà chết!

Mấy ngày nay tin tức tập hợp, biết được tổ chức Tiêu Dao tồn tại, liền càng không tin.

Nay thái thúc công đã mất, muốn biết nguyên nhân cái chết thật sự của phụ thân, phải tìm lão mẹ xa ở nước ngoài, nhưng nếu Chỉ Sát cung chủ nói đều là nói thật, vậy có thể lão mẹ cũng không biết nguyên nhân cái chết thật sự của phụ thân. Chỉ là đối với cái chết của ông có dự cảm, có chuẩn bị tâm lý.

“Cháu trên đường đến gặp được một bác gái, bà ấy nói cha cháu trước kia thường xuyên lừa người trong thôn? Ông ấy bình thường nhất định không ít kẻ thù nhỉ, ông ấy trước kia là công tác ở nơi nào vậy?” Trương Nguyên Thanh lấy giọng điệu nói giỡn hỏi chuyện cũ năm xưa.

Đây là mục đích thứ hai hôm nay tới đây.

“Kẻ thù? ? ? Hắn trước kia là rất giỏi gạt người, nhưng đều là chuyện lúc còn nhỏ, mọi người cũng thương thân thế của hắn, lừa thì lừa rồi, coi như cho hắn miếng cơm ăn, lấy đâu ra kẻ thù.”

Trương Tử Đào khoát tay, nói: “Chờ sau khi hắn với mẹ cháu kết hôn, lập tức trở nên ổn trọng, không gạt người nữa. Công tác mà nói, nhớ không quá rõ, nhưng hắn thường xuyên không ở nhà, ba ngày thì hai bữa tìm không thấy người, chú còn từng khuyên hắn, nói phải trông coi kỹ vợ, sao có thể thường xuyên để cô ấy ở nhà một mình chứ, mẹ cháu lúc trẻ tuổi rất đẹp.”

Cha cháu đại khái là mỗi ngày bận giết Chúa Tể vào phó bản đi... Trương Nguyên Thanh hỏi:

“Cha cháu sau khi kết hôn, vẫn luôn ở trong thôn sao, có từng dẫn mẹ cháu rời khỏi hay không.”

Hắn muốn biết phụ thân có từng chạy đi tị nạn hay không, nếu có, lại xảy ra ở đoạn thời gian nào.

Trương Tử Đào ngẫm nghĩ, lắc đầu “Tựa như không có.”

Hai người lại nói chuyện phiếm một lát, Trương Nguyên Thanh không đạt được manh mối gì có giá trị, có chút thất vọng, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy trở về.

Nghĩ chút nữa, nghĩ thêm chút nên hỏi cái gì, có những chi tiết nhỏ nào hữu dụng đối với mình, mà chú Tử Đào lại biết đến. Hắn tích cực thúc đẩy đầu óc! Chú Tử Đào là người thường, cho dù lão cha có ai thù oán, cũng sẽ không nói cho hắn, mà khi phụ thân chết, hắn lại không ở trong thôn.

Thái thúc công đã qua đời, con thái thúc công cũng đã qua đời, người trước kia đều đi rồi, không dễ điều tra nha.

Trong lòng Trương Nguyên Thanh thở dài một hơi, trên mặt ra vẻ tò mò, cười nói:

“Cha cháu ở trong đạo quan học được bản lãnh gì, ông ấy có phải thật sự biết pháp thuật hay không?”

Hắn tính trước làm rõ lão ba là khi nào trở thành linh cảnh hành giả, lấy tính cách Trương Tử Chân trong miệng mọi người mà nói, hắn làm thần côn nửa đầu cuộc đời, đột nhiên có một ngày trở thành Thần Dạ Du, thật sự đạt được siêu năng lực bắt quỷ trừ tà, khẳng định sẽ vô cùng sốt sắng hướng mọi người chứng minh mình có bản lãnh thực!

Tán tu ở phương diện này xưa nay thiếu tính cảnh giác.

Trương Tử Đào bật cười nói: “Hắn nào biết pháp thuật gì, hắn ở trong đạo quan cũng chỉ làm chút việc vặt, luyện mấy chiêu kỹ năng giả, sau đó đi theo đạo sĩ xử lý việc tang lễ, khám bệnh các thứ.”

Ài, xem như đến uổng một chuyến. Trương Nguyên Thanh vẻ mặt đầy thất vọng đứng dậy, nói:

“Chú, vậy cháu về trước.”

Trương Tử Đào giữ lại nói: “Nếu không ở lại ăn cơm trưa đi.”

“Không cần, buổi chiều còn có tiết học, ăn cơm trưa thì không kịp về.” Trương Nguyên Thanh từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận