Linh Cảnh Hành Giả

Chương 138: Minh hôn (2)

Đúng vậy, Autobot này không có võ đức, lừa gạt, đến đánh lén... Trương Nguyên Thanh gật đầu: “Tiếp tục nói.”
“Vừa rồi em ấn thiết bị khống chế, nó quả thật bất động, nói rõ thiết bị khống chế là có tác dụng, Autobot không có khả năng có chỉ số thông minh lừa gạt chúng ta. Nói cách khác, thật ra chúng ta đã từng tắt Autobot một lần.” Tạ Linh Hi nói:

“Em vừa rồi chú ý tới, sau khi khôi phục điện năng, lời nó nói đã khác. Có khả năng, hệ thống khống chế Autobot thay đổi rồi hay không? Cần chúng ta tắt một lần nữa.”

Tắt một lần nữa... Trương Nguyên Thanh yên lặng nhấm nuốt câu này, không hỏi nữa, bởi vì Tạ Linh Hi không có khả năng biết, nhưng đối phương phân tích, đã cho hắn đủ linh cảm.

Autobot hẳn là có liên quan với tin tức anh Binh để lại cho mình, mình muốn làm rõ chuyện anh Binh mất tích, cùng với Ma Quân liên quan, phải nắm Autobot ở trong tay.

Sau khi tiến vào công viên trò chơi Kim Thủy, hắn chưa quên nhớ manh mối anh Binh lưu lại, nhưng cũng chưa cố ý đi tìm, bởi vì độ khó cấp S, có thể vượt qua đã là phúc thiên mệnh lớn, thăm dò lung tung là ngại mình chết không đủ nhanh. Manh mối của anh Binh, chỉ có thể xem duyên phận.

Bây giờ loại tình huống này, thật ra là chuyện tốt, bởi vì nhiệm vụ và manh mối cùng nhau giải quyết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể phá giải nguy cơ.

Trong tin tức anh Binh để lại cho mình, trừ mã số linh cảnh, cũng chỉ có một câu “một đời hai huynh đệ”, tắt một lần nữa... Mình thật muốn biết cách dùng của câu này... Trương Nguyên Thanh quyết định thử, đẩy cửa xe ra.

“Anh!” Tạ Linh Hi cả kinh, phát ra tiếng gọi ngắn ngủi.

Trong xe cách đó không xa, Tây Thi ngẩn ra, Tề Thiên Đại Thánh và Hỏa Ma cũng không tranh cãi nữa.

Vương Thái sao lại đi ra rồi? Hắn là muốn thu hồi giày khiêu vũ?

Trương Nguyên Thanh đóng cửa xe, tới gần Autobot, dừng lại ở cách năm sáu mét, dồn khí đan điền, lớn tiếng nói:

“Một đời hai huynh đệ!”

Thanh âm quanh quẩn ở bãi đỗ xe trong lòng đất, tiếp theo, một màn làm người ta không dám tin xảy ra, Autobot một khắc trước còn hung ác điên cuồng, giờ phút này bỗng nhiên ngừng lại như cắt điện.

Sau đó, loa ở ngực nó phát ra âm thanh: “Khẩu lệnh chính xác!”

Áo giáp sắt thép bao trùm ở ngực vang lên ‘Rắc rắc’, hướng hai bên chia lìa, lộ ra dây điện bên trong, cùng với một cái hộp màu đen, hình hộp vuông.

Trương Nguyên Thanh thấy thế, nâng bước đi qua, nghĩ một chút, vì phòng ngừa Autobot lại đánh lén, hắn triệu hồi giày khiêu vũ màu đỏ bao trùm hai chân, bảo đảm mình max điểm né tránh, lúc này mới tiếp tục tới gần.

Tới trước người Autobot, Trương Nguyên Thanh lấy xuống cái hộp vuông kia.

Vỏ ngoài của nó do tài liệu kim loại tổng hợp màu đen chế tác thành, mặt chính cái hòm có loa cùng hai cái nút, chỉ từ vẻ ngoài phán đoán, cái này tựa như là một cái loa phiên bản bỏ túi.

To bằng nửa bàn tay.

Lúc này, trong tầm mắt Trương Nguyên Thanh nổi lên một cái tin tức:

“Tên: loa Miêu Vương”

“Loại hình: thiết bị ghi âm ghi hình”

“Công năng: Truyền phát tín hiệu âm thanh”

“Giới thiệu: Thật lâu thật lâu trước kia, một con vua mèo đam mê âm luật, tuyên bố muốn khiêu chiến thần Quang Minh, thần Quang Minh hung hăng trừng phạt con mèo cuồng vọng này, phong ấn linh hồn tại nó trong nhạc cụ. Từ đó về sau, Miêu Vương cô độc tồn tại trong nhạc cụ, thẳng đến lúc một vị nhạc sĩ đến từ phương đông đạt được nhạc cụ này, cải tạo nó thành một cái loa.”

“Ghi chú 1: Tiếng trống, khi tiếng trống vang lên, bạn sẽ đạt được ý chí chiến đấu không gì sánh kịp, kẻ địch của bạn sẽ bị kinh sợ.”

“Ghi chú 2: Kèn Xona, khi kèn Xona vang lên, bạn sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng xin ở trong ba phút kết thúc chiến đấu, bằng không, tiếng kèn Xona sẽ dùng cho một loại trường hợp khác.”

“Ghi chú 3: Meo meo, meo méo meo mèo meo! Ai còn dám nhốt ta lại, ta liền cào mặt kẻ đó.”

“Ghi chú 4: Lão tử muốn hát thì hát, hát vang dội.”

Một món đạo cụ, đạo cụ loại trả giá, nó chính là thứ anh Binh để lại cho mình? Căn cứ ghi chú đến xem, trong loa lưu hai loại âm tần, một cái là tiếng trống, một cái là kèn Xona, tác dụng của tiếng trống là tăng phúc sức chiến đấu, đồng thời kinh sợ kẻ địch.

Ghi chú của kèn Xona trái lại rất dễ hiểu, trong ba phút nhất định phải tắt đi tiếng kèn Xona, bằng không nó sẽ đưa ma cho mình... Nhưng cái đó và anh Binh nói “mang tất cả đều để lại nơi đó” có quan hệ gì? Còn có, ghi chú 3 cùng ghi chú 4 là có ý tứ gì, mình đọc không hiểu... Trương Nguyên Thanh tò mò đánh giá cái loa ở lòng bàn tay.

Nói tóm lại, đạo cụ này cũng không tệ, thuộc về đạo cụ trả giá loại phụ trợ, tiếng kèn Xona cùng tiếng trống chưa thử, không dễ phán đoán, nhưng có thể khiến anh Binh nhọc lòng giấu ở chỗ này, tất nhiên có chỗ đặc thù của nó.

Về phần anh Binh rốt cuộc giấu cái gì ở trên người nó, còn đợi nghiên cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận