Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1450: Tổ đội vào phó bản (5)

“Tôi cũng cho rằng như vậy.” Trương Nguyên Thanh khẳng định trước, lại nói:

“Có chuyện tôi muốn bổ sung, ngày đó lẻn vào hồ giao nhân không phải tôi, có một kẻ khác.”

Lời Nguyên Thủy Thiên Tôn khiến mọi người ở đây cả kinh.

Tôn Miểu Miểu ngạc nhiên nói: “A? Không phải cậu sao.”

Vừa rồi nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tới địa cung đáy hồ, cô theo bản năng nghĩ đến buổi tối hôm trước kẻ lẻn vào chính là hắn.

Thiên Hạ Quy Hỏa nhíu mày: “Đây là một cái tai họa ngầm, nhưng vấn đề không lớn.”

Kế tiếp, mọi người bắt đầu bàn bạc kế hoạch hành động.

Triệu Thành Hoàng nói: “Tôi với Miểu Miểu đều có đạo cụ công năng ‘Dạ Du’, có thể cung cấp cho hai người, nhưng đạo cụ Thủy Quỷ các người phải tự mình nghĩ cách.”

“Bản thân tôi có.” Thiên Hạ Quy Hỏa nói.

Hạ Hầu Ngạo Thiên ngạo kiều nâng cằm lên.

Trương Nguyên Thanh lập tức nói: “Gần ngàn tượng binh sĩ giải quyết như thế nào? Lấy kinh nghiệm của tôi, cho dù chúng ta có thể đi vòng, tượng binh sĩ cũng sẽ đuổi giết chúng ta, nếu không thanh trừ, chúng nó sẽ cùng tượng binh sĩ trên bậc thang, cùng với nguy hiểm trong Trường Sinh cung hội hợp, đến lúc đó thần tiên khó thoát.”

Mọi người trầm mặc.

Trương Nguyên Thanh liên tiếp nháy mắt ra dấu cho Hạ Hầu Ngạo Thiên.

Hạ Hầu Ngạo Thiên làm bộ không thấy.

“Hạ Hầu Ngạo Thiên, lúc anh nên ra tay thì đừng do dự, anh là nhân vật chính đó.” Trương Nguyên Thanh nói ra lời tâng bốc.

Gương mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên vặn vẹo, “Giao, giao cho tôi...”

“Vẻ mặt hắn thật quá khổ!” Tiếng Tôn Miểu Miểu nói thầm vang ở bên tai mọi người.

“Tượng binh sĩ trên bậc thang, tôi có thể đối phó, nhưng cần mọi người trợ giúp.” Triệu Thành Hoàng nói.



Mười giờ tối, năm người một âm thi tay nắm tay, nhẹ nhàng hoạt động tứ chi, lặn ở đáy hồ.

Ngân Dao quận chúa phục chế thao tác ban ngày, để hai giao nhân lâm vào ngủ say, sau đó ở trán họ vẽ Bùa Phong Linh.

Cái này có thể bảo đảm hai giao nhân mặc dù thức tỉnh, ý thức cũng sẽ bị nhốt ở thức hải, không thể khống chế thân thể, không khác gì tê liệt.

Xử lý xong giao nhân, Trương Nguyên Thanh dẫn theo các đồng đội bơi về phía cửa đá, lấy ra đĩa ngọc, khảm vào lỗ tròn.

Hào quang tinh thuần sáng lên, cửa đá ở trong tiếng “ken két” đẩy ra.

Một đám người nối đuôi nhau mà vào, dọc theo cầu thang đá nhanh chóng lặn xuống, chỉ dùng mười giây, đã đến cuối bậc thang, đã nhìn thấy hành lang.

“Kiếm khí mười giây chém xuống một lần, tôi đến xung phong, sau khi đạo kiếm khí thứ nhất hạ xuống, mọi người lập tức đi theo.”

Trương Nguyên Thanh triệu hồi ra Khiên Tử Kim, giơ lên cao cao, bước vào hành lang.

“Đinh!”

Kiếm quang ở đáy nước bóng tối chợt lóe rồi biến mất, chém mạnh ở trên Khiên Tử Kim.

“Chạy!”

Tiếng Trương Nguyên Thanh vang lên ở trong tai nghe.

Dứt lời, Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng hóa thành ánh sao tiêu tán, trực tiếp tới cuối hành lang.

Thiên Hạ Quy Hỏa và Hạ Hầu Ngạo Thiên thao túng dòng nước, như con cá chui vào hành lang, Ngân Dao quận chúa theo sát sau đó.

Mười giây sau, đạo kiếm quang thứ hai chém xuống.

Trương Nguyên Thanh hộ giá hộ tống ở bên cạnh hai người, đã sớm giơ lên Khiên Tử Kim.

Lại là ‘đinh’ một tiếng.

Ở trước khi đạo kiếm khí thứ ba chém tới, Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên chạy ra khỏi hành lang.

Một bọn năm người, cùng Ngân Dao quận chúa làm bộ mình là âm thi không não chui ra khỏi mặt nước, đi tới trong hang động.

“Trời ạ.”

Tôn Miểu Miểu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời ngân hà lấp lánh, vẻ mặt kinh ngạc than thở.

Người khác thì nhìn chằm chằm cung điện đứng lặng ở trên đài cao đá cẩm thạch, bị cảnh tượng trước mắt làm rung động thật sâu.

“Đá quý nơi này đều tháo xuống, hẳn là đủ trả không ít nợ cho tôi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên không tự giác nghĩ.

“Trước mắt đừng đi lên, đi lên sẽ bị tượng binh sĩ công kích.” Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu nói:

“Nhân vật chính, anh lắp đại pháo trước.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên thu hồi ánh mắt từ trên thân tượng binh sĩ xếp thành trận hình, đâu vào đấy lấy ra bộ kiện.

Có nòng pháo dài đến 2 mét, đường kính tới 10 xăng-ti-mét, có giá cao bằng nửa người, có túi nguồn năng lượng khắc đầy chú văn, có kính ngắm, có móc xích vân vân.

Hắn vung búa lên, tìm được đinh tán các loại linh kiện, bắt đầu gõ “lách cách leng keng”.

Năm phút đồng hồ sau, một khẩu đại pháo sắt đen loại nhỏ lắp ráp xong, nó có giá cao 1 mét, thân pháo dài đến 2 mét, đường kính nòng 100 mi-li-mét mang tới cho người ta cảm giác an toàn vô hạn.

Phía cuối là tay cầm khống chế phương hướng, thân pháo khảm một cái túi nguồn năng lượng khắc nổi chú văn, dùng một sợi dây cáp to bằng hai ngón tay nối với thân pháo.

Nửa khung đỡ của nó chìm ở dưới nước, bởi vì cầu thang đá nghiêng, họng pháo hướng chéo lên trên nhắm vào bầu trời.

“Đẩy nó đi lên.”

Trương Nguyên Thanh và Triệu Thành Hoàng đều nâng một góc, không tốn bao nhiêu sức, liền mang pháo đài nặng 1 tấn kéo lên bậc thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận