Linh Cảnh Hành Giả

Chương 147: Cô dâu ma (2)

Bốn người chạm trán, nói một lần về tình huống của mình, Tề Thiên Đại Thánh sau khi lạc đàn, vào lầm một chỗ sân nhà, trong sân có một căn phòng sáng ánh nến, hắn đẩy cửa xem xét, trong phòng không có một bóng người, trên giường gấp chỉnh tề một chiếc chăn chữ Hỉ.
Tề Thiên Đại Thánh suy đoán là một trong những sính lễ, nhưng hắn tuân theo ý chí, yên lặng rút đi.

Sau đó liền gặp được đám người Trương Nguyên Thanh.

Hỏa Ma nghe mà trợn mắt há hốc mồm: “Kẻ nhát gan nhất ngược lại an toàn nhất?”

“Anh nói gì vậy, tôi là cẩn thận, không phải nhát gan.” Tề Thiên Đại Thánh vãn hồi tôn nghiêm cho mình.

Có đạo lý, có đôi khi có thể sống sót, chưa chắc là thông minh nhất có bản lãnh nhất, mà là nhát gan nhất... Trương Nguyên Thanh cắt ngang hai người tranh luận vô vị, nhìn về phía Tề Thiên Đại Thánh, hỏi:

“Chăn chữ Hỉ ở đâu?”

Tề Thiên Đại Thánh nhìn về phía sau.

Ở dưới sự dẫn dắt của hắn, bốn người tới chỗ sân đó, quả nhiên thấy một gian phòng đang sáng ánh nến.

Trương Nguyên Thanh thấy các đội viên lộ ra nét sợ hãi, bất đắc dĩ phun ra một hơi:

“Tôi đi lấy thay anh.”

Nơi này là sân nhà của Thần dạ du.

Lập tức vào phòng, ở sau khi hắn bước qua bậc cửa, cửa ô vuông tự động đóng lại.

Đám người Tạ Linh Hi bên ngoài, nháy mắt thấy ô cửa vuông đóng lại, bóng dáng ‘Vương Thái’ liền biến mất, ánh nến trong phòng tối tăm, nhưng chưa chiếu ra bóng dáng của hắn.

Vô cùng lo lắng chờ đợi vài phút, cửa ô vuông “Rầm” một tiếng bị húc bật ra, ‘Vương Thái’ ôm một chiếc chăn chữ Hỉ tông cửa xông ra.

Bộ dáng hắn có chút chật vật, quần áo trên người nhiều chỗ tổn hại, dính vết máu.

“Đại Thánh, đón lấy!”

Trương Nguyên Thanh ném cái chăn chữ Hỉ cho Tề Thiên Đại Thánh, người sau bất ngờ tiếp nhận, ôm chặt vào trong lòng, đang muốn hỏi hắn chuyện xảy ra ở trong phòng, Trương Nguyên Thanh lại nói:

“Đi thôi, đi tìm Tây Thi.”

Tề Thiên Đại Thánh không tiện hỏi nữa, theo các đồng đội tiếp tục thăm dò ở nội viện.

Màn đêm nặng nề, không trăng không sao, nguồn sáng duy nhất là đèn lồng màu đỏ treo ở dưới mái hiên, nhuộm lên màu đỏ tươi cho mảng thế giới tĩnh mịch này.

Ngẫu nhiên một trận gió âm thổi tới, đèn lồng dưới mái hiên lay động, tỏ ra càng thêm khủng bố.

“Mau tới đây, tôi ở đây.”

Đột nhiên, giọng nói mềm mại từ phía trước truyền đến.

Đám người Trương Nguyên Thanh nhìn lại, thấy Tây Thi đứng ở dưới đèn lồng mái hiên, vẫy tay với mọi người.

Cô đứng ở nơi đó, thân thể như bức tượng không nhúc nhích, cứng ngắc vẫy tay, nụ cười trên mặt cũng rất cứng ngắc, mang theo vài phần quỷ dị.

“Tây Thi!”

Tề Thiên Đại Thánh thấy cô không sao, nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đi qua, bả vai bị Hỏa Ma đè lại.

Đồng thời, bên tai vang lên tiếng của Trương Nguyên Thanh: “Anh xem giày của cô ta.”

Giày? Tề Thiên Đại Thánh chăm chú nhìn kỹ, con ngươi hơi co rút lại.

Cô đi trên chân là một đôi giày thêu màu đỏ.

Cô không phải Tây Thi! !

“Qua đây, mọi người qua đây!”

Tây Thi vẫn đang vẫy tay, nụ cười trên mặt cứng ngắc mà quỷ dị.

“Vượt qua cô ta, không cần để ý tới!”

Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói.

Thấy hắn thân là Thần dạ du sắc mặt chăm chú, Tề Thiên Đại Thánh vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút khẩn trương, không dám nhìn nữa.

Mọi người tiếp tục đi một lát, Trương Nguyên Thanh mắt nhìn phía trước, nói:

“Các người còn nhớ Tây Thi lúc vào tòa nhà, nói nhìn thấy có cô gái đứng ở dưới đèn lồng màu đỏ không?”

Nghe vậy, Hỏa Ma nhịn không được quay đầu nhìn một cái, mơ hồ thấy cô gái kia đứng ở tại chỗ, không vẫy tay nữa, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

“Thực con mẹ nó dọa người...” Hỏa sư nhổ một bãi nước bọt.

Tạ Linh Hi khó hiểu nói: “Cô ấy vì sao sẽ biến thành bộ dáng chị Tây Thi?”

Trương Nguyên Thanh nhìn nơi nào đó phía trước, thở dài: “Các người tự mình đi qua xem là biết.”

Có ý tứ gì? Ba người mới đầu không hiểu, lại đi một đoạn đường ngắn, mơ hồ thấy dưới mái hiên phía trước treo một bóng người.

“Chị Tây Thi?” Tạ Linh Hi cả kinh kêu lên.

Người nọ chính là Tây Thi, cô treo cổ ở dưới mái diêm, khuôn mặt quyến rũ hít thở không thông vặn vẹo, hai mắt trợn trừng, trải rộng tơ máu, sắc mặt xanh trắng, môi hơi hé ra.

Tử trạng thê thảm.

Tề Thiên Đại Thánh và Hỏa Ma vừa kinh vừa sợ, không ngờ cô im lặng chết ở nơi này.

Trương Nguyên Thanh có được năng lực nhìn đêm đã sớm thấy, đã trải qua giai đoạn kinh ngạc, hắn dẫn ba người vẻ mặt phức tạp đến gần thi thể.

Tây Thi lẳng lặng rủ xuống, Trương Nguyên Thanh sờ tay, tràn ngập lạnh lẽo, thời gian tử vong ở nửa giờ trở lên.

“Là hôn thiếp của chị Tây Thi.”

Tạ Linh Hi chỉ vào dưới chân thi thể, nơi đó có một tấm thiệp màu đỏ rơi.

Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua hôn thiếp, không để ý tới, đáy mắt dâng trào màu đen sì, câu thông linh thể còn sót lại trong cơ thể Tây Thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận