Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1500: Học viện Tần Phong (3)

Đây là cố ý để Tam Dương Khai Thái Thái lộ ra sơ hở, khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn hoài nghi, sau đó hắn lại thông qua la bàn tiên đoán hành động của bốn người đêm nay, mình thì ám độ Trần Thương, tập kích Tôn Miểu Miểu.
Đương nhiên, trong hình ảnh ký ức, còn có tình huống mất hồn hắn và cô Tống Mạn mây mưa.

Không bao lâu, Trương Nguyên Thanh rời khỏi hỏi linh.

Hắn ôm đầu, đau tới mức trán nổi gân xanh, sắc mặt khi mừng khi buồn, vặn vẹo một trận.

Qua thật lâu, mới áp chế hiệu quả xấu của phệ linh, cảm giác Thái Âm lực trong cơ thể có chút tăng tiến.

Phá Sát Phù dùng một tấm bớt một tấm, có thể tự mình tiếp tục gánh vác, thì cố gắng không dùng.

“Phù !”

Trương Nguyên Thanh phun ra một hơi, cúi người nhặt lên la bàn hoàng kim rơi dưới đất.

Hắn cẩn thận xem xong tin tức vật phẩm, tuy đã thông qua ký ức của Nhâm Quân Tử, hiểu biết được công năng của đạo cụ này, vẫn còn nhe răng:

“Thực biến thái, đáng tiếc chỉ là phẩm chất Thánh Giả, không có tác dụng đối với Chúa Tể.”

Nếu là đạo cụ cấp Chúa Tể, hắn liền phát tài rồi.

“Mảnh vỡ La Bàn Quang Minh trong truyền thuyết, là vị hội trưởng kia năm đó tranh đoạt được? Chậc, để mình nghĩ xem, là giấu đi, hay là nộp lên?” Trương Nguyên Thanh nói thầm.

Hắn thật ra thiên hướng nộp lên la bàn, đổi lấy ích lợi.

Bởi vì Nhâm Quân Tử gây ra sóng gió, nhất định không thể giấu được tổng bộ, giấu la bàn hoàng kim độ khó rất lớn, dù sao cũng phải cho quan phương một lời giải thích.

Vị hội trưởng kia còn đang treo thưởng đạo cụ mất đi, có lẽ có thể từ chỗ hắn đổi lấy một món cực phẩm.

Nhưng mục đích Nhâm Quân Tử tiến vào học viện Tần Phong, hắn lựa chọn giấu giếm, tổng bộ hỏi thì nói không biết, hắn cũng là người bị hại vô tội.

Tổng bộ nếu hỏi “Cậu chưa phệ linh sao?”, hắn liền nói trên người Nhâm Quân Tử có thủ đoạn lau đi linh thể, nháy mắt tử vong, hồn phi phách tán.

Vuốt ve la bàn hoàng kim trong tay, Trương Nguyên Thanh nhớ tới di sản phụ thân lưu lại, hắn hoài nghi cũng là mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, chỉ là không có chứng cứ.

Trước thu lại, chờ rời khỏi linh cảnh, hỏi một chút ý kiến của cung chủ cùng Phó Thanh Dương, lại quyết định la bàn mảnh vỡ là nộp lên hay tự mình giữ lại... Trương Nguyên Thanh thu la bàn vào ô vật phẩm.

Tiếp theo, hắn nghĩ tới tình báo phệ linh thu hoạch.

Câu nào đó của vị Đại Hộ Pháp kia trong điện thoại làm hắn rất để ý: Tâm nguyện của thủ lĩnh nhiều năm qua, không chừng sẽ do ngươi tới hoàn thành.

“Nhiệm vụ ẩn của học viện Tần Phong, người biết không ít, nhưng vị thủ lĩnh đó tựa như biết trong địa cung có cái gì, bằng không tại sao nói là ‘tâm nguyện’? Vậy thì kỳ quái rồi, địa cung chưa bao giờ mở ra, cao tầng Bách Hoa hội cũng không biết trong địa cung rốt cuộc có cái gì.”

“Thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi không có khả năng biết, có lẽ còn có một loại khả năng khác, cái gọi là tâm nguyện, chỉ là muốn vào phó bản ẩn của học viện Tần Phong?”

Tựa như Phó Thanh Dương.

Phó Thanh Dương chủ động hướng hắn đề cập nhiệm vụ ẩn của học viện Tần Phong, nhớ mãi không quên, lại bởi vì không thể tiến vào học viện nữa mà tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, trái tim Trương Nguyên Thanh “thình thịch” điên cuồng nhảy lên vài cái.

Hắn nghĩ đến một khả năng, nếu... Ừm, chỉ là nếu, thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi từng tiến vào học viện Tần Phong, ngẫu nhiên phát hiện nhiệm vụ ẩn.

Nhưng lúc ấy năng lực có hạn, hoặc là không để ở trong lòng, nhiều năm sau phản ứng lại, lấy Quan Tinh thuật phỏng đoán được trong địa cung học viện Tần Phong có bảo bối cực kỳ quan trọng.

Có thể ở thời kì cấp thấp tiến vào học viện Tần Phong, chỉ có linh cảnh hành giả quan phương bồi dưỡng, thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi là người quan phương, không, từng là người quan phương? Ặc, ý tưởng này có chút nghĩ kỹ mà kinh nha.

“Chờ rời khỏi học viện, lật xem một chút danh sách quá khứ từng tiến vào học viện Tần Phong, suy đoán của mình chưa chắc chính xác, nhưng điều tra một chút tóm lại không có gì sai, Ám Dạ Mân Côi năm lần bảy lượt trêu vào mình, điều tra thủ lĩnh của bọn họ là cần thiết.” Trương Nguyên Thanh nghĩ.

Lúc này, Tôn Miểu Miểu bên cửa sổ kêu lên: “Anh ngẩn người cái gì thế, trong linh thể Nhâm Quân Tử có tình báo gì?”

Trương Nguyên Thanh trước thu hồi mũ đỏ nhỏ, Vạn Nhân Đồ, lại ném Phướn Chiêu Hồn cho Tôn Miểu Miểu, đang muốn giảng giải tình báo, liền nghe cô Tống Mạn chỗ lối đi kêu “ưm” một tiếng, dần dần tỉnh lại.

Mắt của cô thiếu tiêu cự, ngẩn ra vài giây, rốt cuộc nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, chợt bật dậy, triệu hồi ra binh khí, chạy vào trong phòng.

Sau đó liền thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng ở bên giường, Tôn Miểu Miểu ngồi bệt ở giường quý phi, cùng với Nhâm Quân Tử chết ở chân tường.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận