Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1520: Trở về Tamaka-ga-hara (1)

Trương Nguyên Thanh sững sờ nhìn khung đối thoại bắn ra, tràn đầy trong đầu chỉ còn một chữ: Đệch! !
Hắn bị tấm phiếu đổi này dọa rồi.

Tựa như, bạn ở trên đường gặp được một người ăn xin, hắn kéo bạn lại nói: Tôi biết cậu, cha cậu là Trương Tử Chân, ID linh cảnh Trương Thiên Sư, một trong Liệt Dương Song Tử của tổ chức Tiêu Dao, ID linh cảnh của cậu là Nguyên Thủy Thiên Tôn, mặt ngoài là thành viên Ngũ Hành minh, thân phận sau lưng là truyền nhân Ma Quân.

Đúng, chính là loại cảm giác kinh sợ này.

Mảnh vỡ bổn nguyên Thái Âm, không hề nghi ngờ, là chỉ trăng tròn màu đen trong thẻ nhân vật.

Trương Nguyên Thanh đã sớm không phải người mới năm đó, không, lúc trước, sau khi tốt nghiệp học viện Tần Phong, tri thức linh cảnh của hắn càng thêm phong phú.

Trăng tròn màu đen Ma Quân lưu lại, là tượng trưng lực lượng Thái Âm, hơn nữa là loại tầng cấp cao nhất đó.

Phù hợp xưng hô “Thái Âm bổn nguyên”.

Trái lại hai chữ “mảnh vỡ” khiến Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ, hắn vẫn luôn cho rằng trăng tròn màu đen là đầy đủ, nay mới biết lại là mảnh vỡ.

Nghĩ lại một chút, lại cảm thấy cực kỳ hợp lý.

Ma Quân nếu có trăng tròn màu đen đầy đủ, vậy hắn đã sớm tấn thăng Bán Thần.

Cái này con mẹ nó trực tiếp xốc lên móng nhà của mình rồi nha... Trương Nguyên Thanh không biểu lộ gì ở trong lòng đáp lại: Từ chối!

Khung đối thoại lập tức biến mất, ngay sau đó, khung đối thoại mới hiện lên:

“Vật phẩm đổi: Bộ trang bị Tế Trời.”

“Có đồng ý hay không?”

Trương Nguyên Thanh suýt nữa tức quá mà cười, thầm nhủ, mày cái thứ ngu ngốc này, có thể đòi chút thứ không đáng tiền không, đây là muốn vắt cạn của cải nhà mình.

Hắn bỗng nhiên giật mình, cảm thấy công năng này rất hữu dụng.

Hắn có thể mượn năng lực giao dịch của phiếu đổi, tìm ra di vật phụ thân để lại cho hắn. Dựa theo cách nói của cung chủ, phụ thân đã mất để lại thứ chưa biết ở trong linh hồn hắn.

Thứ đó là đầu sỏ gây nên linh hồn phân liệt của hắn, nhưng đến nay, Trương Nguyên Thanh vẫn không biết đó là cái gì, càng tìm không thấy nó.

Sau khi rời khỏi nơi này lại thử kiềm chế một phen cảm xúc kích động, lại một lần nữa từ chối, hắn ném phiếu đổi vào kho hàng bang phái.

“Ngài hội trưởng...” Nguyên Thanh đứng ở tại chỗ, nói: “Ngài vừa rồi nhắc tới Da Người Hoàn Mỹ, đây là một món đạo cụ loại nhân quả, vì sao ngài Bill bán cho tôi?”

Hội trưởng lười biếng tựa vào sô pha, bắt chéo chân, lòng bàn tay cầm ly rượu pha lê, nhẹ nhàng lắc rượu, khẽ cười nói:

“Cậu có thể lý giải thành đầu tư, sau khi La Bàn Quang Minh hiện thế, toàn bộ tổ chức đều đang tìm Thần Dạ Du có tiềm lực để đầu tư. Bill là thương nhân ưu tú, hắn ở trên người cậu đã thấy được tiềm lực.”

“Vì sao đều phải đầu tư Thần Dạ Du, lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh rốt cuộc là có ý tứ gì?” Trương Nguyên Thanh vội hỏi.

Hội trưởng chưa trả lời, nhấp một ngụm rượu mạnh, cười nói:

“Biết quá nhiều tin tức không tương xứng với cấp bậc của mình, không phải chuyện tốt.

Đây là lời khuyên!”

Nếu là lão đại, nhất định sẽ không chút do dự nói cho mình biết! Trong lòng Trương Nguyên Thanh thở dài, nói:

“Tôi không có vấn đề nữa, ngài hội trưởng.”

“Nếu như vậy, không giữ cậu lại nữa.” Hội trưởng đeo mặt nạ màu bạc buông chén rượu, búng ngón tay “Tách”:

“Phóng...”

“A, đợi một chút!”

Trương Nguyên Thanh vội vàng ngắt lời, cũng lấy ra điện thoại di động đưa đến trước mặt đại lão, cười nịnh nọt: “Thêm bạn?”

Ngài hội trưởng đưa tay sờ về phía túi quần, nhưng lại dừng lại, khôi phục tư thế lười biếng, nói:

“Có chuyện gì, liên hệ Bill là được.”

Không đợi Trương Nguyên Thanh nói chuyện, hắn búng tay vang lên ‘Tách’, “Trục xuất!”

Trương Nguyên Thanh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, phòng lớn xa hoa của câu lạc bộ đêm nhanh chóng tiêu tán, đèn đường sáng ngời cùng bầu trời đen kịt chiếm cứ tầm nhìn.

Hắn xuất hiện ở ngoài tiểu khu biệt thự vịnh Phó gia.

“Nghề nghiệp Hư Không quá ngầu, truyền tống so với ngự phong phi hành nhanh và tiện hơn nhiều.” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong miệng, học bộ dáng vị hội trưởng kia, búng ngón tay ‘Tách’:

“Tinh Độn!”

Một ánh sao như mộng ảo dâng lên, hắn xuất hiện ở cửa thư phòng của Phó Thanh Dương.

Gõ cửa, vào phòng.

Tiền công tử một thân áo trắng ngồi ngay ngắn sau bàn, trước bàn trống rỗng, hiển nhiên là đang chờ đợi mình.

Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên có loại cảm động phiêu bạt bên ngoài, trở về nhà có người chờ, nếu đổi Tiền công tử thành Tiền cô nương, thì càng tốt rồi.

Ừm, trước mắt Tiền cô nương của Phó gia đang chia tay với hắn.

“Lão đại, tôi đã trở về.” Trương Nguyên Thanh tiến lên, lấy ra phiếu đổi cửa hàng vạn giới, “Đây là hội trưởng thưởng cho tôi.”

Trong ánh mắt thâm thúy bình tĩnh của Phó Thanh Dương hiện lên sự tò mò có thể thấy được, tiếp nhận cái tem nho nhỏ, tập trung tinh thần đọc lấy tin tức vật phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận