Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1534: Tuyệt vọng (2)

Sự tích vô số lần trong quá khứ chứng minh, ở trong thế giới lạnh lẽo này, bạn gái cũng chưa chắc có thể tin, nhưng lão đại là tuyệt đối có thể tin cậy.

“Luyện Yêu Hồ...”

Nghe được Chỉ Sát cung chủ miêu tả về Luyện Yêu Hồ, dù là Tiền công tử xưa nay lòng có tĩnh khí, trầm ổn lão luyện, cũng không khỏi biến sắc, khó có thể giữ được bình tĩnh.

Hắn từng nghĩ bảo bối Oa Hoàng để lại giá trị cao vút, nhưng không ngờ quý trọng đến loại trình độ này.

Vật phẩm tượng trưng cho lực lượng chí cao của một nghề nghiệp.

Việc này truyền ra, trời lớn đất lớn, Chỉ Sát cung chủ cũng không chỗ dung thân, cô sẽ bị toàn bộ linh cảnh hành giả đuổi giết.

“Luyện Yêu Hồ cứ như vậy cho cô ấy?” Phó Thanh Dương nhíu mày.

“Coi như là đầu tư, cung chủ rất thân với tôi, đầu tư cô ấy, tin cậy hơn so với đầu tư Nhạc Sĩ khác.” Trương Nguyên Thanh tự có một bộ tư tưởng, trấn an nói:

“Lão đại, tôi cũng không thiệt thòi, tôi đạt được một khối thân thể, cùng với lực lượng Kim Ô lưu lại.”

Lông mày Phó Thanh Dương lúc này mới giãn ra, “Cậu nên đòi càng nhiều ích lợi hơn, thậm chí có thể sử dụng Luyện Yêu Hồ khống chế Chỉ Sát cung chủ, ta cần ta cứ lấy. Sớm biết như thế, tôi nên đi cùng với cậu.”

Hắn hối hận rồi, nếu cùng Nguyên Thủy tới Takama-ga-hara, Luyện Yêu Hồ sẽ không rơi vào trong tay Chỉ Sát cung chủ.

Đối với cung chủ ta cần ta cứ lấy? Quả thật làm người ta chờ mong... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, tôi chính là phòng bị loại tình huống này mới không để lão đại đi.

Thử nghĩ, Phó Thanh Dương và cung chủ nếu là ở Takama-ga-hara nổi lên xung đột, một bên là cậu em vợ tình sâu nghĩa nặng, một bên là chị gái giao tình đời trước tình sâu nghĩa nặng, hắn quả thật không biết nên giúp ai.

Nhiều nhất chỉ là ở bên cạnh ồn ào một tiếng: Dừng tay, mọi người đừng đánh nữa mà !

“Nhưng đã cho, thì không cần nghĩ nhiều, đầu tư của cậu ở về sau sẽ có hồi báo.” Phó Thanh Dương là người tính cách quyết đoán, sẽ không rối rắm vì chuyện đã xảy ra:

“Hơn nữa cậu cũng đạt được phân thân tượng đất cùng Nhật chi thần lực, lấy ra cho tôi nhìn xem.”

Trương Nguyên Thanh “Ồ” một tiếng, “Tượng đất phân thân cùng Nhật chi thần lực đều ở trong Luyện Yêu Hồ, cung chủ nói cần ôn dưỡng bảy bảy bốn mươi chín ngày.”

Nghe được câu này, khuôn mặt trước giờ lạnh lùng của Tiền công tử lướt qua một dấu chấm hỏi rõ ràng.

Hắn không quá xác định hỏi:

“Cậu là nói, tất cả đồ ở trong tay Chỉ Sát cung chủ, cậu cái gì cũng chưa đạt được? Cậu vào Takama-ga-hara một chuyến, thủ không đi ra?”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.

Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm lấy ra kéo vàng.

“Lão, lão đại anh muốn làm gì?”

“Tôi cắt đứt nhân duyên của cậu trước, sau đó dẫn cậu đi giết Chỉ Sát cung chủ.”

“Đừng đừng đừng, lão đại, chỉ là giao cho cô ấy bảo quản, ngài đừng xúc động.”

“Tôi không xúc động, tôi chỉ là huyết áp có chút cao.”

Sau đó, Phó Thanh Dương ý thức được mình thất thố, buông kéo vàng xuống, day day mi tâm.

Lòng hắn mệt mỏi phất tay: “Cút, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy cậu.”

“Nhưng mà lão đại, tôi còn có một việc muốn báo cáo.” Trương Nguyên Thanh nói.

Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Tôi hi vọng không phải chuyện khiến huyết áp tôi lên cao.”

Nói xong, hắn thấy Nguyên Thủy lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, nhẹ nhàng vung tay, mấy tấm đồng xanh nặng nề rơi xuống, nện thật mạnh ở trên thảm, phát ra tiếng vang nặng nề.

Trương Nguyên Thanh bày tấm đồng xanh ra, nói:

“Lão đại, thứ này rất thú vị, anh nhất định sẽ thích.”

Vẻ mặt Nguyên Thủy có chút giống hiến vật quý, hắn tựa như chắc chắn mình sẽ rất kinh ngạc, thậm chí thất thố, buồn cười... Phó Thanh Dương áp chế tâm tình bất ổn, đẩy bàn đứng lên, đi đến trước tấm đồng xanh.

Hắn biết Nguyên Thủy sẽ không bắn tên không đích, vừa chủ động thu liễm cảm xúc, vừa tập trung tinh thần quan sát tranh điêu khắc.

Nhưng sau khi thấy rõ nội dung tranh điêu khắc, hắn vẫn nhịn không được con ngươi co rút lại, vẻ mặt lạnh lùng bày ra cực đoan rung động.

Loại rung động này, loại cảm xúc dao động mãnh liệt này, ở trên người Tiền công tử cực kỳ hiếm thấy, thậm chí vượt qua phản ứng sau khi nghe nói tin tức Luyện Yêu Hồ.

“Lão đại, anh thấy thế nào?” Trương Nguyên Thanh nhếch khóe miệng, rất hài lòng đối với phản ứng của Phó Thanh Dương.

Phó Thanh Dương hít sâu một hơi, chưa nói gì, hắn còn đang tiêu hóa nội dung trên tấm đồng xanh.

Trương Nguyên Thanh ngoan ngoãn câm miệng, qua vài phút, hắn nhịn không được mở miệng:

“Lão đại, anh là Thám Báo, anh có thể phân tích ra cái gì?”

Hắn trước thả con tép, bắt con tôm, mang lý giải của mình cùng Chỉ Sát cung chủ nói một lần.

Phó Thanh Dương nhất châm kiến huyết nói:

“Kẻ thực nghiệm? Cậu làm sao xác định, những vẫn thạch này không phải linh cảnh ném. So với giả tưởng ra một kẻ thực nghiệm không thể nghiệm chứng, linh cảnh phóng vẫn thạch có phải càng phù hợp logic hơn hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận