Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1539: Quân thanh vào ải (3)

Ánh mắt Phó Thanh Dương co lại:

“Biến hóa gì?”

Linh Quân nói: “Nghe trưởng lão trong môn nói, linh cảnh khảo hạch công trạng có thể sẽ từ Chúa Tể bao trùm đến Thánh Giả.”

Cái gọi là khảo hạch công trạng, là xưng hô của tổ chức lớn đối với “Chúa Tể phải ở trong ba tháng cuối năm, săn giết số lượng nhất định hành giả trận doanh đối địch”.

Cái này chẳng phải chính là linh cảnh khảo hạch công trạng đối với các Chúa Tể sao?

Không hoàn thành được khảo hạch, tuy không đến mức trở về linh cảnh, nhưng sẽ có trừng phạt rất nặng, loại trừng phạt này trước mắt chưa có tiêu chuẩn thống nhất, có khi là rớt giá trị kinh nghiệm, có khi là phó bản lần sau độ khó tăng vọt, có khi là bản thân xuất hiện vấn đề, ví dụ như linh cảm của thông linh sư bị phủ bụi, không thể câu thông tồn tại vô thượng trong cõi hư vô nữa.

Các kiểu như thế.

Loại khảo hạch này vốn chỉ nhằm vào Chúa Tể, Thánh Giả và Siêu Phàm mỗi tháng đều phải vào phó bản, áp lực sinh tồn rất lớn, không cần gánh vác áp lực công trạng ngoài định mức nữa.

Phó Thanh Dương nhíu mày: “Nếu là như thế, vậy mâu thuẫn của hợp pháp cùng tà ác sẽ sâu sắc thêm, linh cảnh đang cố ý làm sâu sắc thêm loại mâu thuẫn này.”



Cửa phòng ngủ bị mạnh mẽ đẩy ra, Quan Nhã hấp tấp chạy về, cô đọng lại đầy một bụng lời nói, tích tụ vô số cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Thủy, bỗng nhiên lại không muốn nói nữa.

Nhìn thấy hắn, liền an tâm rồi.

“Phù !” Quan Nhã nhẹ nhàng phun ra một hơi.

“Tôi về thu dọn đồ đạc.” Trương Nguyên Thanh đứng dậy, nhìn cô, chủ động mở miệng: “Thu thập xong đồ vật là đi, sẽ không tiếp tục ở nơi này nữa.”

Hắn khi nói những lời này, giọng điệu cùng ánh mắt đều vô cùng ôn hòa bình tĩnh, giống như đoạn cảm tình này đã là đi xong nửa đời sau nhớ lại, không có không cam lòng cùng oán hận, sớm đã lòng như nước lặng.

Loại ôn hòa này, là hắn cố ý mượn gương ma tạo ra, dùng để biểu đạt tâm tình mình “bi thương như lòng đã chết”.

Chị Quan Nhã vừa thấy mình như vậy, sẽ hối hận đến mức lao đầu vào lòng, khóc tu tu rơi nước mắt, cầu mình tha thứ, sau đó mình liền có thể ta cần ta cứ lấy... Trong lòng Trương Nguyên Thanh cười hê hê.

Quan Nhã chăm chú nhìn hắn thật sâu, hít sâu một hơi, đi về phía hắn, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Thủy.”

“Không cần nói nữa, cũng đừng vãn hồi...” Trương Nguyên Thanh nâng tay, làm tư thế “từ chối”, nói:

“Tôi ngày hôm qua suy nghĩ rất lâu, có lẽ chị là đúng, tôi chỉ là một cây cỏ ven đường, chị là hào môn thiên kim, môn không đăng hộ không đối, có thể hưởng thụ vẻ đẹp của tình yêu, nhưng không thích hợp hôn nhân.”

Hắn bên này vừa nói xong, trong ngăn kéo bàn truyền đến âm nhạc đã lâu rồi không thấy của loa Miêu Vương:

“Lúc trước là em muốn xa nhau xa nhau liền xa nhau, bây giờ lại muốn dùng chân ái dỗ anh trở về, tình yêu không phải em muốn bán muốn mua thì có thể bán !”

Mày còn rất biết thêm vai diễn cho mình, ừm, nhưng phát nhạc không tệ, rất hợp với tình hình... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh đau thương nào hơi lòng đã chết.

“Nguyên Thủy, chị muốn nói là.” Quan Nhã đi đến trước mặt, nhìn ánh mắt như đại hiền giả của bạn trai, bỗng nhiên nắm lên cánh tay hắn, vặn hông, xoay người, một đòn vật qua vai hung ác, mang bạn trai cũ ném văng ra ngoài, rít gào:

“Cậu lại muốn ở trước mặt lão nương chơi trò gì hả?”

Trương Nguyên Thanh bay lên như đằng vân giá vũ, trong đầu hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

Cái đó không giống với hắn nghĩ.

Quan Nhã phản ứng vượt quá hắn đoán trước, cô ấy không nên là vẻ mặt đầy nước mắt lao tới, ôm chặt mình, khóc nói:

Anh là điện anh là quang, anh là thần thoại duy nhất sao?

Trong đầu hoang mang, không chậm trễ phản ứng chiến đấu của hắn, Trương Nguyên Thanh lập tức thi triển Tinh Độn, vượt ở trước khi thân thể rơi xuống đất, hóa thành ánh sao bỏ chạy.

Hắn sau đó xuất hiện ở cửa, kêu lên: “Chị làm...”

Chữ “gì” chưa nói ra, đòn roi chân nhanh như tàn ảnh của Quan Nhã đã quật về phía đầu, Trương Nguyên Thanh theo bản năng nâng lên cánh tay đón đỡ.

Cánh tay nháy mắt nứt xương.

Không đợi hắn thi triển Tinh Độn chạy đi, công kích nối tiếp của Quan Nhã theo sát sau đó, không cho bất cứ cơ hội thở dốc nào.

Bốp bốp bốp một chuỗi tiếng vang thanh thúy, Trương Nguyên Thanh bị Quan Nhã “khóa” ở dưới đất.

Tinh Quan cận chiến sao có khả năng là đối thủ của Kiếm Khách, hắn cũng không thể thật sự lấy ra đạo cụ sai khiến âm thi khống chế linh phó đánh bạn gái mình.

Vậy chỉ có thể ôm nỗi hận bị bắt.

“Đau đau đau, gãy rồi gãy rồi, cánh tay tôi gãy rồi...”

Cái chân dài của Quan Nhã gắt gao kẹp cổ Trương Nguyên Thanh, ôm chặt một cánh tay của hắn, lưng phát lực, liều mạng bẻ về phía sau.

Trương Nguyên Thanh cảm giác cánh tay cũng sắp bị giật đứt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận