Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1636: Hy vọng duy nhất của toàn đội (5)

Hoàng Thái Cực nhảy xuống hố, đứng ở trước nấm mộ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Tham Lam Thần Tướng xé xuống góc áo, buộc lại mái tóc hoa râm, nhìn Hoàng Thái Cực một cái, cười nói:

“Giãy chết. Đi thôi, đi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, hồi sinh Mộ Dung Long.”

Hoàng Thái Cực da dày thịt béo, trong thời gian ngắn khó có thể giết chết, không bằng giao cho boss đến giải quyết.

Hoàng Thái Cực ở trong rừng nơi xa tìm được Tiểu Viên, cô bị vết thương trí mạng, nhưng chưa lập tức chết đi, thân thể vừa mới trải qua sinh mệnh nguyên dịch rửa tội tràn ngập sức sống, thế mà tự mình chữa trị ba bốn phần thương thế.

Dù vậy, thương thế của cô vẫn trí mạng.

“Cô có đạo cụ trị liệu không?” Hắn hỏi.

Tiểu Viên khẽ lắc đầu.

Hoàng Thái Cực ngẫm nghĩ, liền mang đạo cụ trị liệu của mình cho cô, “Đủ cô chống đỡ một lúc.”

Hắn yên lặng xoay người, hướng về Thần Kiếm sơn trang chỗ cao đi đến.

“Anh còn có biện pháp nào không?” Tiểu Viên mang theo một tia mong chờ.

Hoàng Thái Cực khẽ lắc đầu: “Nhưng vẫn phải chiến đấu, chỉ cần chưa chết, thì phải tiếp tục chiến đấu, chúng ta không có đường lui.”

hi vọng trong mắt Tiểu Viên phá diệt, cô cúi đầu lặng lẽ vài giây, ôm ngực, lảo đảo đi lên theo.

Hai người đi ra khỏi rừng rậm, tới khu vực bốc khói, thấy Ngân Dao quận chúa tới hội hợp.

“Chúng ta còn có cơ hội.” So sánh với hai người, quận chúa tương đối lạc quan: “Hút ra âm vật thuần thủy trong cơ thể Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn rất có thể sẽ thức tỉnh. Trên người hắn có rất nhiều con bài chưa lật, hắn là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Ví dụ như triệu hồi sư tôn.

Ví dụ như tấm vé đổi Cửa Hàng Vạn Giới kia từng hướng cô khoe ra.

Giờ này khắc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn cấp bậc thấp nhất, đã thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực ngưng trọng gật đầu.

Cái đầu treo bên hông Ngân Dao quận chúa ngẫm nghĩ, bổ sung nói:

“Nếu đánh thức thất bại, tôi liền thoát khỏi nơi đây, nghĩ cách sưu tập tài liệu, chữa trị thân thể. Tôi là âm thi, không chịu linh cảnh trói buộc.”

Cô nhìn về phía Tiểu Viên:

“Cô có thể lựa chọn đào tẩu, đợi trận doanh tà ác hoàn thành nhiệm vụ, cô liền có thể rời khỏi linh cảnh.”

Tiểu Viên chưa đáp lại, chỉ trầm mặc tiến lên.

Vai vác quan tài, giẫm gạch đá cỏ dại um tùm, hành tẩu ở trục đường chính của Thần Kiếm sơn trang, Tham Lam Thần Tướng cảm giác được trong quan tài truyền đến động tĩnh lạ.

Hắn lập tức buông quan tài đá xuống, cẩn thận cảm ứng một lát, động tĩnh lạ trong quan tài lại biến mất.

“Muốn đánh vỡ quan tài đá hay không?” Bách Nhân Trảm hỏi.

Hoàng Thái Cực chế tạo quan tài đá, đã là phòng ngự cường đại, cũng là một phong ấn.

Tham Lam Thần Tướng nhớ tới lực lượng đáng sợ kia trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn, khẽ lắc đầu:

“Không vội, đi tới tẩm lăng bên kia, xem xem động tĩnh của nó.”

Bốn người tiếp tục tiến lên, đi qua Kiếm Các, Tham Lam Thần Tướng ngẩng đầu lên, hướng về Thái Long Thần đỉnh lầu các, làm cái động tác cắt cổ khiêu khích.

Tiêu sư của tiêu cục Liệt Diễm đã bị Thái Long Thần giết sạch.

Đối mặt đối phương khiêu khích, Thái Long Thần sắc mặt xanh mét, sau đó cười lạnh nói:

“Tham Lam Thần Tướng, ngươi đắc ý cái gì? Nguyên Thủy Thiên Tôn, Khương Cư cùng Hoàng Thái Cực nếu chết ở trong phó bản, tổng bộ tuyệt đối nuốt không trôi cục tức này, ngươi chờ các trưởng lão đuổi giết không ngừng nghỉ đi.”

Tham Lam Thần Tướng quay đầu nhìn về phía Y Xuyên Mỹ, kinh ngạc nói:

“Thằng nhát gan này lấy đâu ra tự tin? Ngươi có cảm ứng ra không?”

Y Xuyên Mỹ cười nói:

“Tâm linh cảm ứng không phải biết trước, ta sao có thể biết. Đừng để ý tới hắn, một tên phế vật yếu đuối sợ chết mà thôi.”

Lời của cô, hiển nhiên so với Tham Lam Thần Tướng khiêu khích càng có sức sát thương hơn.

Đáy lòng Thái Long Thần dâng lên lửa giận ngọc đá cùng vỡ, hắn phát hiện mình khác thường, lập tức áp chế cảm xúc, cưỡng ép bình tĩnh, hừ nói:

“Y Xuyên Mỹ, ngươi muốn dẫn đường cảm xúc của ta, để cho ta làm ra hành vi mất đi lý trí? Chút tài mọn.”

Y Xuyên Mỹ cười khanh khách, áo khoác lông vũ trên người run rẩy vù vù, “Huyễn Thuật Sư thật sự, sẽ chỉ thuận nước đẩy thuyền, thuận thế mà làm, thuận theo tính cách, Thái Long Thần, ngươi sao biết bản thân không bị ta dẫn đường?”

Thái Long Thần biến sắc, hắn lập tức triệu hồi ra kiếm khí trong Kiếm Các, dày đặc rậm rạp, như cá bơi vờn quanh mình bao vây.

Đám người Tham Lam Thần Tướng không để ý tới hắn, dọc theo trục đường chính đi xa.

Không bao lâu, bốn người đi ra khỏi quần thể kiến trúc, dọc theo đường mòn yên tĩnh, xuyên qua một rừng cây, đi tới một mảng tẩm lăng.

Cuối cùng dừng ở trước lăng mộ chính giữa, khí phái nhất kia, tấm bia đá to lớn có khắc tên “Mộ Dung Phú”, cùng với sự tích lúc còn sống.

Mà lúc này, trong quan tài đá chấn động kịch liệt thêm, truyền ra tiếng gõ thùng thùng thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận