Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1666: Các bà mẹ rung động (2)

Trần Thục liền biết, con trai đã từ chối nhận tất cả cuộc gọi số lạ.

Cô nghiến răng nghiến lợi một phen.

“Cô làm sao vậy?” Phó Tuyết lại hỏi một câu, hồ nghi nhìn chằm chằm đồng bạn hợp tác kiêm khuê mật.

“Không có việc gì!” Trần Thục hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt cổ quái nhìn cô một cái:

“Thật không ngờ, con rể của cô lại là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tôi nhớ rõ con gái cô 27 tuổi rồi nhỉ, trước kia từng có bạn trai chưa, sinh hoạt cá nhân loạn không, tính cách tựa như không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không trở mặt với cô, thiên phú thế nào, có thể được Phó gia lấy đi làm thông gia, nghĩ hẳn là rất bình thường.”

Phó Tuyết nghe mà ngẩn ra, “Con gái của tôi chưa đắc tội cô nhỉ?”

Trần Thục khoát tay, “Chúc mừng, cô có đứa con rể làm người ta hâm mộ, đáng tiếc tôi chỉ có con trai, không có con gái. Nhưng tôi cảm thấy con gái cô cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn không xứng, tuổi con bé có hơi lớn.”

Phó Tuyết nhất thời cười lên, “Tuổi? Tiểu nam sinh tuổi vừa vặn, hắn nếu không phải con rể của tôi, tôi đã tự mình ra tay rồi.”

Trần Thục: “.”

“Cô tốt nhất từ bỏ ý nghĩ không thực tế này.” Cô một bộ dáng nôn nóng hấp tấp, đứng dậy nói:

“Chuyện hợp tác cô nghĩ thêm chút nữa, nghĩ xong rồi gọi cho tôi, tôi buổi chiều còn có hội nghị quan trọng, đi trước.”

Không đợi Phó Tuyết đáp lại, dẫn theo nữ trợ lý vội vàng rời đi.

Trần Thục bước nhanh đi ra mấy chục mét, dùng điện thoại di động gọi vào một số.

Điện thoại vang thật lâu mới kết nối, truyền đến tiếng oán giận: “Tuy chị bên đó là ban ngày, nhưng ngẫu nhiên phải cân nhắc vấn đề lệch múi giờ nha, đừng luôn ở nửa đêm gọi điện cho tôi.”

Trần Thục gọn gàng dứt khoát nói:

“Con trai tôi cấp 6 rồi?”

“A? Nó sao có khả năng cấp 6, nó tấn thăng Thánh Giả mới hai tháng.”

Cái trán trơn bóng của Trần Thục nổi lên gân xanh: “Cô còn không biết? Cô có thể thu thập tình báo hẳn hoi hay không, cô có thể đừng luôn phế vật như vậy hay không, một mình tôi lo liệu Tế Thế Xã đã đủ vất vả rồi.”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng ngáp.

Bộ ngực Trần Thục phập phồng một phen, cưỡng chế lửa giận, nói:

“Nó đã cấp 6, dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, cô phải nghĩ cách để nó xuất ngoại, tiếp quản Tế Thế Xã.”

“Còn chưa tới lúc, tốc độ thăng cấp của nó ra ngoài chúng ta đoán trước, thuộc về tình huống ngoài ý muốn, dựa theo đánh giá của tôi, nó nên ở thời điểm cuối năm xuất ngoại.”

“Nhưng nó bây giờ đã cấp 6 rồi.”

“Đợi một chút nữa.”

...

“Sơn Hà Vĩnh Tồn?” Ánh sao trong mắt ôn trưởng lão thu liễm, thản nhiên nói:

“Cậu nếu không nói, tôi cũng sắp quên hắn rồi, cũng trở về linh cảnh hơn hai mươi năm rồi, nhắc tới hắn làm cái gì?”

Linh Quân đứng ở dưới tàng cây hòe, lười biếng dựa vào thân cây, “Tôi muốn biết hắn là chết như thế nào?”

“Đã là trở về linh cảnh, tự nhiên là chết ở trong phó bản.”

Cây hòe ở trong gió đêm vang lên “xào xạc”, truyền đến tiếng cười vui của bọn nhỏ: “Chết ở trong phó bản rồi, chết ở trong phó bản rồi !”

Linh Quân “Ồ” một tiếng:

“Vậy tư liệu của hắn vì sao bị tiêu trừ rồi? Thái Nhất môn thành lập trăm năm, trưởng lão trở về linh cảnh không ít, đều có tên có họ, có thể tra được hồ sơ, vì sao chỉ mỗi mình hắn bị tiêu trừ tư liệu.”

Tôn trưởng lão nhẹ nhàng đong đưa xích đu, “Lão phu hai mươi năm không quản chuyện, cậu nên đến hỏi đại trưởng lão, lão tiểu tử đó cầm quyền nửa thế kỷ, đến nay còn mang công việc Thái Nhất môn nắm chặt chẽ ở trong tay.”

Linh Quân nhìn kỹ ông lão trên xích đu, nói:

“Tôi nghe Victoria nói, ngài năm đó quan hệ với Sơn Hà Vĩnh Tồn rất tốt, bạn tốt tử vong, ngài không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả. Chuyện hắn bị lau đi tư liệu, ngài tuyệt đối biết.”

Tôn trưởng lão nhắm mắt, theo xích đu cùng nhau lay động, giống như chưa nghe thấy.

Linh Quân trực tiếp đứng dậy, đi về phía trước vài bước, trầm giọng nói:

“Tôn trưởng lão, ngài ở trong trưởng lão Thái Nhất môn tuổi hơi trẻ, giống với Victoria đều là phái thanh niên khỏe mạnh. Hai mươi năm trước, ngài là trưởng lão tay nắm thực quyền.

“Nhưng từ khi tôi nhớ chuyện bắt đầu, ngài đã luôn luôn ở trong tiểu viện này dưỡng lão, dưỡng hơn hai mươi năm, từ bốn mươi tuổi dưỡng đến hơn sáu mươi.”

Tôn trưởng lão nhắm mắt dưỡng thần.

“Trước khi tới tôi từng điều tra ngài, thời điểm năm 1999, ngài đột nhiên bàn giao quyền lực, không xử lý công việc trong môn nữa, từ trung tâm quyền lực lui ra, từ đó về sau, ngài liền rất ít rời khỏi nơi này. Mà ở một tháng trước khi ngài bàn giao quyền lực, Sơn Hà Vĩnh Tồn trở về linh cảnh. Cũng chính là một năm đó, đứa nhỏ ngài nhận nuôi đều chết bởi hỏa hoạn, nay ký sinh trên cái cây hòe này.” Linh Quân mang theo giọng điệu chất vấn, khí thế ép người:

“Tôn trưởng lão, ngài có thể nói cho tôi biết, đây là vì sao không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận