Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1710: Cố nhân gọi tới (1)

Khắp nơi đều là quỷ ảnh, khắp nơi đều là âm thi.

Thế giới này âm khí ngút trời, không có bất cứ khí tức người sống nào, giống như đi tới thế giới của vong hồn.

Nhóc mập là Huyễn Thuật Sư, chưa tiến vào phó bản Thần Dạ Du, chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, bắp chân rất không chịu cố gắng chuột rút, môi run nhè nhẹ.

Thế giới quỷ dị khủng bố, mặt quỷ tái nhợt dọa người, bên đường rậm rạp âm thi... Bất cứ một Thánh Giả cấp 4 nào tới loại địa phương quỷ quái này, đều sẽ sợ hãi.

Ngoại trừ Hỏa Sư.

Ám Dạ Mân Côi nhìn ra quan phương đang câu cá, cho nên tương kế tựu kế? Nguyên Thủy Thiên Tôn chơi mình rồi... Nhóc mập ngoài sự sợ hãi, cũng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.

“Ăn” hắn một tên Thánh Giả, nào cần hưng sư động chúng như vậy.

Trong lòng nhóc mập càng thêm bi quan, cho rằng nam phái cùng quan phương bị Ám Dạ Mân Côi chơi một vố.

“Ô ô.”

Tiếng sáo thê lương ai oán, từ trong cao ốc san sát truyền đến, quanh quẩn ở trong bóng đêm.

Mặt quỷ đờ đẫn sau cửa sổ, âm thi ngây ngốc bên đường, nghe được tiếng sáo, lập tức sống lại, kẻ trước xuyên qua thủy tinh, hóa thành gió âm mênh mông cuồn cuộn lao tới.

Kẻ sau trong cổ họng gầm nhẹ “Ôi ôi”, như zombie nối đuôi nhau lao tới.

Trong lòng nhóc mập phát lạnh, trong mắt hiện lên sợ hãi, thân là Huyễn Thuật Sư, hắn đối mặt nhiều oán linh như vậy cũng ăn không tiêu, huống chi còn có âm thi.

Hơn nữa các oán linh, âm thi này phẩm chất đều rất cao cũng còn đang cuồn cuộn không ngừng từ trong tòa nhà bốn phương tám hướng lao tới.

Đếm cũng không đếm được.

“Xong rồi xong rồi...” Trong lòng nhóc mập vô cùng tuyệt vọng: “Cái này con mẹ nó so với phó bản cấp S còn đáng sợ hơn.”

Ở lúc này, bầu trời hiện lên một vầng mặt trời chói chang ánh vàng rực rỡ.

Ánh sáng thuần khiết chói mắt xua tan bóng tối, dưới ánh sáng vàng chiếu khắp, oán linh bay múa đầy trời cùng âm thi rậm rạp “Xẹt xẹt” bốc khói.

Âm vật tương đối nhỏ yếu trong đó trực tiếp hồn phi phách tán.

Mặt trời chiếu sáng, nhiệt độ tăng vọt, bao phủ ở mảng thế giới này, âm khí của sương mù dày đặc cũng mỏng yếu đi vài phần.

Viện binh đến rồi... Nhóc mập vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cuối phố dài, một đám người chậm rãi đến.

Cầm đầu là một thanh niên, áo trắng như tuyết, khoác áo choàng màu đen hoa văn đám mây vàng, cột tóc đuôi ngựa ngắn bảnh trai, cao ngạo lạnh nhạt.

Bên trái hắn là phụ nhân dịu dàng vẫn còn nét quyến rũ, bên phải là người trung niên mặc trang phục leo núi, làn da ngăm đen.

Phía sau nữa, là một đám Thánh Giả lấy Âm Cơ cầm đầu.

“Cao Phong trưởng lão phân bộ Hàng thành, Hồng Anh trưởng lão Thái Nhất môn, Phó Thanh Dương cũng đến rồi.” Trong lòng nhóc mập dâng lên cảm giác an toàn mãnh liệt.

Có một số người, khi hắn là kẻ địch, ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi.

Khi hắn trở thành đồng đội, thì vô cùng yên tâm.

Ví dụ như Phó Thanh Dương.

Về phần trưởng lão nam phái, tuy chưa nhìn đến, nhưng Huyễn Thuật Sư xuất quỷ nhập thần, nhìn không thấy mới là điều bình thường.

“Hừ!”

Ở chỗ sâu trong cao ốc san sát truyền đến một tiếng hừ âm trầm lạnh lẽo.

Một giây sau, một cầu vồng đen sì phóng lên cao, cuốn theo cực hạn âm khí, lao về phía vầng mặt trời vàng kia trên bầu trời.

ẦM!

Hai luồng lực lượng hoàn toàn tương phản va chạm, đồng thời nổ tung, hào quang màu đen rơi trên mặt đất, ngưng tụ thành băng sương.

Luồng lửa màu vàng rơi ở trên mặt đất, nổ ra những cái hố nông.

“Là Thần Nhật Du chủ tu Thái Âm.” Hồng Anh trưởng lão sắc mặt không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn quét “đại quân âm vật” .

Chỉ có chủ tu Thái Âm, mới có thể bằng vào âm khí chống lại Nhật chi thần lực, đương nhiên, cái này cũng là bởi vì Hồng Anh trưởng lão không phải chủ tu Thái Dương.

Cũng chỉ có chủ tu Thái Âm, mới có thể nuôi được nổi nhiều oán linh cùng âm thi như vậy.

“Là đại hộ pháp của Ám Dạ Mân Côi, trong sự kiện Chén Thánh, tôi từng giao thủ với hắn.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.

Oán linh, âm thi mất đi Thái Dương màu vàng áp chế, ở dưới âm khí nồng đậm tẩm bổ, rất nhanh khôi phục, nối đuôi nhau lao về phía nhóc mập, còn có đám người Phó Thanh Dương.

Đột nhiên, một tiếng rít người thường không nghe thấy được khuếch tán.

Oán linh bay múa đầy trời đồng loạt nổ tung, tiếng sáo trong cao ốc truyền đến cũng bị cứng rắn đánh gãy.

Tinh thần đả kích!

Trưởng lão nam phái đã ra tay.

Vịnh Phó gia.

Sân thượng biệt thự loại nhỏ, màn đêm thâm trầm, dựa vào lan can trông về phía xa.

Chu thiên tinh đấu giăng kín bầu trời, lấp lánh mà thần bí, cao xa mà tịch liêu.

Trương Nguyên Thanh đứng ở sâu thượng, một tay đặt sau lưng, một tay nâng Đại La Tinh Bàn, trong con ngươi của hắn chảy xuôi ánh sao lấp lánh, ngang đầu, đêm ngắm thiên tượng.

Ở trong góc nhìn của hắn, tinh tú tượng trưng cho sự vật diễn biến nhanh chóng di động, vật đổi sao dời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận