Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1792: Chuyện cũ (3)

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra.

“Ông ông ông...” Vẻ mặt của hắn đột nhiên kích động hẳn lên, thanh âm cũng biến thành chất vấn:

“Mảnh vỡ la bàn sẽ không xé rách linh hồn tôi? Sao có khả năng, ông vừa rồi đã nhìn thấy mà, linh hồn của tôi quả thật từng bị may vá, tin tức này là người thân cận nhất của tôi nói cho tôi biết, cô ấy sẽ không gạt tôi, chúng tôi là quan hệ có thể giao phó tính mạng cho nhau.”

Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, hắn từ ngồi xếp bằng biến thành quỳ thẳng, thân thể ngả về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đại sư.

Giọng điệu Vô Ngân đại sư không thay đổi: “Nó sẽ không xé rách linh hồn bất luận kẻ nào, Nguyên Thủy, mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh không ở trên người cậu, vấn đề linh hồn của cậu bắt nguồn từ thứ khác.”

Mông Trương Nguyên Thanh gục xuống, suy sụp mà ngồi: “Vậy... là nguyên nhân gì?”

“Bần tăng không biết.”

Trầm mặc vài giây, Vô Ngân đại sư chậm rãi kể:

“Năm đó, bốn người chúng tôi mượn dùng mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, mở ra một thông đạo thần bí, nó đi thông chỗ sâu nhất của linh cảnh, ở nơi đó, chúng tôi đã thấy chân tướng của linh cảnh, đó là một cái chân tướng làm người ta tuyệt vọng.

“Chúng tôi không dám dừng lại quá lâu, mượn dùng mảnh vỡ la bàn trở về hiện thực, lần thăm dò đó khiến chúng tôi sinh ra chia rẽ, Linh Thác cho rằng nên công khai việc này, nhưng Trương Thiên Sư cảm thấy, cái này sẽ chỉ tạo thành khủng hoảng, dẫn tới kết cấu xã hội sụp đổ.

“Không đợi chúng tôi tranh cãi ra một cái kết quả, chuyện càng khó giải quyết hơn đã xảy ra, chúng tôi đã bị nguyền rủa. Một loại nguyền rủa đáng sợ, Nhật chi thần lực được xưng tịnh hóa tất cả không thể tiêu trừ, tìm không thấy ngọn nguồn, linh thể cùng thân thể đều tra không ra vấn đề, nhưng thân thể chúng tôi ngày càng sa sút, từng bước một tới gần suy vong.”

Trương Nguyên Thanh trong đờ đẫn, suy nghĩ dần dần kéo lại, lớn mật suy đoán: “Là linh cảnh nguyền rủa?”

“Không phải linh cảnh, nhưng cũng có thể nói là linh cảnh.” Vô Ngân đại sư nói:

“Từ đầu chúng tôi đối với nguyền rủa hoàn toàn không biết gì cả, Sở Thượng cùng Linh Thác về đến gia tộc, tông môn, tra hết tư liệu cũng không tìm được biện pháp hóa giải. Thật sự khiến chúng tôi biết được diện mạo thật của nguyền rủa, là Linh Thác làm một cái thực nghiệm.”

“Thực nghiệm gì?” Trương Nguyên Thanh truy hỏi.

“Linh Thác mang bí mật ở chỗ sâu trong linh cảnh nói cho một người bình thường, kết quả là người nọ nguyền rủa quấn thân, chết oan chết uổng ngay tại chỗ.” Vô Ngân đại sư thở dài nói:

“Nguyền rủa là chúng tôi từ chỗ sâu trong linh cảnh mang ra, một khắc đó khi chúng tôi biết được chân tướng linh cảnh, chúng tôi đã gặp nguyền rủa. Toàn bộ người biết chân tướng đều sẽ bị nguyền rủa.”

Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, thử nói: “Có từng thử nói cho Bán Thần không?”

“Linh Thác thử rồi, hắn nói cho Thái Nhất môn chủ.”

Cho nên, không có hiệu quả đối với Bán Thần? Trương Nguyên Thanh thở dài một tiếng: “Cho nên, tôi còn chưa có tư cách biết bí mật ở chỗ sâu trong linh cảnh, đúng không?”

Vô Ngân đại sư im lặng không nói.

Tốt xấu vẫn là có thu hoạch... Trương Nguyên Thanh day day mi tâm, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Ngài ngồi yên ở đây mười mấy năm, chính là vì đối kháng nguyền rủa?”

Vô Ngân đại sư khẽ gật đầu:

“Nguyền rủa cùng đặc tính của nghề nghiệp tà ác đều có, theo nguyền rủa ngày càng sâu sắc, tôi dần dần không thể khống chế bản tính, mỗi ngày đều bị dục vọng khát máu tra tấn, vô cùng đau đớn.”

Nghe vậy, Trương Nguyên Thanh chắp hai tay, thành kính niệm tiếng “A Di Đà Phật” .

Không phải đối với Phật, mà là đối với vị đại sư này.

Đối kháng bản năng mười mấy năm, thừa nhận đau đớn mười mấy năm, phần nghị lực cùng định lực này, hắn cảm thấy không bằng.

Trương Nguyên Thanh tiếp tục hỏi: “Vậy ngài biết Linh Thác chết như thế nào không? Sở Thượng vì sao không dùng Mẫu Thần Tử Cung hồi sinh Linh Thác?”

Vô Ngân đại sư im lặng một lát, thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong điện: “Bởi vì Linh Thác, là ba người chúng tôi giết.”

Trình độ chấn kinh của Trương Nguyên Thanh giờ phút này, tựa như ba ngày trước nghe được khí linh nói một vị cuối cùng của Ám Ảnh Song Tử là “Vãng Sự Vô Ngân”, loại cảm giác đầu óc bị người ta đập một cái, hoặc là dòng điện xẹt qua quanh thân, lại một lần nữa buông xuống.

“Linh Thác là các người giết? Cho nên Sở Thượng không hồi sinh hắn, cho nên Ám Dạ Mân Côi mới sẽ cấu kết Binh Chủ giáo diệt Sở gia...” Trương Nguyên Thanh dùng sức xoa xoa mặt, có chút không thể tiếp nhận sự thực này.

Nhưng nhân quả quả thật khớp.

“Đại sư ông biết không, em trai Linh Thác là anh em tốt của tôi, tôi đột nhiên thành con trai kẻ thù giết anh hắn.”

“Xin lỗi, để cậu sinh ra phiền nhiễu rồi.” Vô Ngân đại sư thanh âm trầm thấp.

“Phiền nhiễu thật ra không có, sinh ra là đầy đầu óc toàn lời nói nhảm.” Trương Nguyên Thanh cười khổ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận