Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1887: Khách quý của Thiên Phạt (2)

“Phó Thanh Dương đòi vị trí gia chủ này, chính là muốn nói cho gia chủ đạo lý tương tự, hắn đang trả thù, tựa như năm đó hắn trả thù những đứa nhỏ từng bắt nạt hắn, tôi nhớ rõ con trai anh cũng ở trong đó.”

“Đúng vậy, bị đánh gãy hai chân.” Phó Long chậm rãi gật đầu: “Thì ra là thế, xem ra hội tộc lão khuyên không nổi hắn.”

Phó Tuyết thu hồi nụ cười, nói: “Phó Thanh Dương đã không muốn để gia tộc nhập cổ phần, vậy, khoản tiền đó bán ra công ty...”

“Sẽ được đầu tư đến đại lục, không quan hệ với cô.” Phó Long thản nhiên nói.

Hàm răng Phó Tuyết cắn chặt môi dưới, “Long ca, anh biết tôi mấy năm nay làm ăn ảm đạm, hoàn cảnh kinh tế không tốt, ngành sản xuất cạnh tranh lớn, công ty gia tộc để tôi quản lý đều là sản nghiệp xuống dốc tiền cảnh phát triển không tốt, cho dù như vậy, hội tộc lão còn muốn cắt rau hẹ tôi, không khỏi quá bắt nạt người ta rồi.”

Phó Long nhìn về phía cửa, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh nhạt: “Cô có thể đi nói với các tộc lão.”

Phó Tuyết vội vàng nói: “Anh là người liên lạc của hội tộc lão cùng gia tộc, nếu là anh...”

Phó Long lạnh lùng nói: “Tôi dựa vào cái gì giúp cô, cô đã quên quy tắc của gia tộc? Người không có năng lực nên bị đào thải.”

Phó Tuyết đột nhiên khựng lại, hốc mắt đỏ lên.

Vẻ mặt Phó Long chuyển sang dịu dàng, nói: “Thúc đẩy Quan Nhã cùng gia tộc Miller là cơ hội duy nhất của cô, cô cũng vẫn luôn cố gắng thúc đẩy chuyện này, nhưng tôi nghe nói, cô gần đây đã thay đổi chủ ý?”

Nghe đến đó, Phó Tuyết rốt cuộc rõ vì sao là công ty đứng tên mình bị bán.

Phe phái ủng hộ thông gia trong hội tộc lão đang phát lực, mà Phó Long cũng là người ủng hộ Quan Nhã kết hôn với gia tộc Miller.

“Quan Nhã đã có bạn trai, là Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi rất hài lòng đối với thằng nhóc này, thông gia với gia tộc Miller không nhất định là lựa chọn tốt.” Phó Tuyết thu hồi vẻ mặt đáng thương, chuyển đổi thành tư thái nữ cường nhân, giống như người đối diện không là anh họ nữa, mà là đối thủ cạnh tranh làm ăn.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc tội tổng bộ, cô hẳn là biết.”

“Huyên Huyên lúc trước không phải cũng đắc tội tổng bộ? Thiên tài đều là kiêu ngạo cùng nổi loạn.”

“Xem ra cô đối với hắn quả thật rất hài lòng, vậy còn chờ cái gì chứ, đi đại lục đầu nhập vào hắn đi.” Phó Long thản nhiên nói.

Phó Tuyết hừ lạnh một tiếng, xoay người đi luôn, nhưng lúc này, điện thoại di động trong túi xách của cô vang lên, lấy ra nhìn, người gọi tới là Phó Thanh Dương.

“Nghe ở đây, mở loa ngoài.” Phó Long vội vàng nói.

Phó Tuyết liếc hắn một cái, cũng không từ chối, nhận cuộc gọi.

“Mẹ vợ, đã lâu không gặp nha.” Trong điện thoại truyền đến không phải tiếng của Phó Thanh Dương, mà là một người trẻ tuổi nghe ngữ khí có thể tưởng tượng được rất nhảy nhót.

Phó Tuyết ngẩn ra một phen: “Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

Ánh mắt Phó Long nhất thời trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

“Là con, tán gẫu với dì chút chính sự, bên cạnh không có tiểu thịt tươi chứ?” Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói.

Khóe miệng Phó Tuyết nhịn không được nổi lên ý cười, gắt: “Tiểu thịt tươi không có, có một lão thịt khô.”

“Ồ, Quan Nhã không phải nói dì thích trai trẻ sao?”

“Con bé chết tiệt này.” Phó Tuyết nghiến chặt răng, nghiêm mặt nói: “Cháu dùng điện thoại di động của Phó Thanh Dương gọi dì, có việc gì?”

“Có vụ làm ăn muốn bàn bạc với ngài.”

“Làm ăn?” Phó Tuyết hồ nghi nói, “Cháu có thể có việc làm ăn gì, cháu một đứa con nít chưa tốt nghiệp đại học.”

“Phó Thanh Dương thành lập một công ty nghiên cứu phát triển cơ quan thuật, cháu chiếm 10% cổ phần, công ty bây giờ thiếu tiền, cháu tính chuyển dì 5% cổ phần, mẹ vợ nếu cảm thấy hứng thú, có thể chuẩn bị tiền, sau đó đến đại lục đàm phán hợp đồng.”

Sét đánh giữa trời, ngũ lôi oành đỉnh!

Phó Tuyết nháy mắt cứng đờ.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Long giăng kín kinh ngạc.

Cách vài giây, Phó Tuyết chợt phản ứng lại, tay cô cũng đang hơi phát run, cô cực lực áp chế cảm xúc kích động, nhưng thanh âm vẫn nhịn không được phát run:

“Cháu, cháu cháu cũng không nên trêu dì làm vui, loại chuyện tốt này có thể đến lượt dì?”

“Ngài là mẹ vợ của con mà, con là nửa con trai của ngài, làm tròn, ngài chính là mẹ con.” Trương Nguyên Thanh cười nói.

Phó Tuyết thiếu chút nữa bị viên đạn bọc đường của hắn bắn cho đầu óc choáng váng, bước chân vội vàng ra khỏi văn phòng, tới bên ngoài lâu đài cổ, không khí mới mẻ cùng ánh mặt trời ấm áp khiến cảm xúc kích động của cô bình ổn lại một chút.

“5% cổ phần, con tính đòi bao nhiêu phí chuyển nhượng cổ quyền?” Phó Tuyết thấp giọng nói: “Nguyên Thủy à...”

Trương Nguyên Thanh cười đánh gãy: “Gọi con.”

Phó Tuyết xùy một tiếng, “Dì nói cho con, dì tích tụ có hạn, nếu con ra giá quá cao, dì cũng ăn không vô.”

“5% cổ quyền, 1,5 tỷ đô la Mỹ.”

“1,5 tỷ?” Phó Tuyết hoa dung thất sắc, “Con là muốn lão nương đập nồi bán sắt hay là bán mình?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận