Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1888: Khách quý của Thiên Phạt (3)

“Mẹ, mẹ đừng diễn nữa, Phó Thanh Dương nói mẹ có thể lấy ra, mẹ liền nhất định có thể. Đương nhiên, con còn có một bộ phương án khác, “

Trương Nguyên Thanh nói:

“Con có thể chỉ đòi ngài 1 tỷ đô la Mỹ phí chuyển nhượng cổ quyền, làm trả giá, ngài phải cho công ty vay 1 tỷ đô la Mỹ không có lãi suất, chờ công ty có lợi nhuận, sẽ ngay lập tức hoàn lại khoản nợ này.”

“Cho công ty vay 1 tỷ đô la Mỹ...” Phó Tuyết bắt đầu ở trong lòng nhanh chóng tính toán.

1 tỷ đô la Mỹ mua 5% cổ phần, cô khẳng định là kiếm rồi, phát tài lớn rồi.

Nhưng muốn bảo cô lại cho công ty vay 1 tỷ đô la Mỹ, chỉ có thể vay tiền.

Thực đập nồi bán sắt mà nói góp đủ 1,5 tỷ không khó, như vậy, thật ra chỉ cần cho vay thêm 500 triệu là được.

Ngân hàng bên kia khẳng định đi không thông, bởi vì nếu bán tháo tài sản, thì không có đồ gì có thể gán nợ vay. Biện pháp duy nhất là xin giúp đỡ từ gia tộc, hoặc là dùng đạo cụ gán nợ hướng người quen mượn tiền.

Phó Tuyết ngay lập tức nghĩ đến Trần Thục, vị khuê mật này rất có tiền, cực kỳ có tiền, mọi người quan hệ cũng không tệ, gần đây lại nhờ tới mình, tìm cô ấy vay 500 triệu hẳn là không khó.

Nghĩ đến đây, Phó Tuyết nói: “Được, dì bây giờ mua vé máy bay về đại lục luôn, buổi tối chúng ta gặp.”

Nói xong, cô tắt điện thoại, mở cửa xe.

Lúc này, Phó Long từ trong lâu đài cổ chạy ra, đè lại cửa xe, trầm giọng nói:

“Các tộc lão muốn gặp cô, Phó Tuyết, cơ hội của cô tới rồi. Chỉ cần cô chuyển nhượng 5% cổ quyền cho gia tộc, gia tộc sẽ không bạc đãi cô, cô sẽ có được ba công ty niêm yết tình huống tài vụ nổi trội xuất sắc, hội tộc lão còn đáp ứng đề cao phần trăm của cô.”

Phó Tuyết quay đầu nhìn lâu đài cũ kỹ một lần, lại nhìn về phía Phó Long, nâng tay khẽ vuốt ve ngực người anh họ, thản nhiên nói:

“Tôi phải đi đại lục đầu nhập vào con rể tôi rồi, để hôm khác lại đến gặp tộc lão đi.”

“Ngươi cút cho lão nương!” Cô đẩy Phó Long một phát, ngồi lên xe thể thao màu đỏ, đạp chân ga chạy đi khỏi lâu đài cổ.

Ánh mặt trời rực rỡ, đồng ruộng màu vàng xanh kéo dài đến cuối tầm nhìn, gió mát thổi tới trên mặt cũng mang theo men say lười biếng.

Phó Tuyết vừa lái xe, vừa gọi cho Trần Thục.

“Trần Thục à, tôi bị mấy lão già Phó gia bắt nạt.”

Điện thoại vừa kết nối, Phó Tuyết liền vội vã không chờ được bán thảm, mang tình hình gần đây của mình nói cho khuê mật kiêm đồng bạn hợp tác.

Trần Thục yên lặng nghe xong, giọng điệu bình tĩnh: “Lấy tính cách cường thế của cô, thực bị bắt nạt sẽ chỉ cắn răng chống đỡ, chết vì sĩ diện, sao có thể khóc thảm? Cô trực tiếp nói xoay ngược lại đi.”

“Phó Thanh Dương ở đại lục thành lập một công ty nghiên cứu phát triển cơ quan thuật, tôi có quyền mua 5% cổ phần.” Phó Tuyết cười ha ha, có chút mặt mày hớn hở, nói: “Nhưng tài chính của tôi không đủ, cô có thể cho tôi vay 500 triệu đô la Mỹ hay không, lãi suất tốt nhất thấp hơn ngân hàng một chút, Trần Thục, tôi gần đây đang giúp cô thu mua sinh mệnh nguyên dịch.”

“Chỉ cần cô có thể xử lý xong sinh mệnh nguyên dịch, tôi có thể cho vay tiền lãi suất thấp, chẳng qua, tôi phải nhắc nhở cô, loại chuyện tốt này sao có thể rơi xuống trên đầu cô?” Trần Thục bình tĩnh lại lý trí.

Phó Tuyết tựa như chỉ chờ cô đặt câu hỏi, vội nói: “Ai da, còn không phải có con rể tốt.”

“Cái gì? !” Giọng điệu Trần Thục biến đổi.

Gió gào thét bên tai khiến Phó Tuyết chưa chú ý tới điều không thích hợp trong giọng nói của khuê mật, việc ta ta cứ làm cười nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn có cổ phần công ty nghiên cứu phát triển cơ quan, đây không phải muốn hiếu thuận tôi vị mẹ vợ này sao, vừa rồi còn một câu một tiếng mẹ, gọi miễn bàn thân thiết bao nhiêu. Ài, Quan Nhã con bé kia, ánh mắt nhìn đàn ông quả thật chuẩn hơn tôi, không phục không được đâu.”

“Hắn gọi cô là mẹ, còn rất thân thiết?” Giọng Trần Thục lạnh đi.

Nguyên Tử đại bộ phận thời điểm cũng sẽ không gọi cô là mẹ, dù có gọi, cũng là lạnh như băng khuyết thiếu cảm tình.

Lời của Phó Tuyết khiến cô có chút không thể tiếp nhận.

“So với Quan Nhã gọi càng thân thiết hơn, Quan Nhã con bé chết tiệt kia, gọi tôi một tiếng mẹ, cứ như gọi kẻ thù. A không nói nó nữa, Trần Thục, tôi sắp tới phải dùng tới số tiền đó, cô nhanh nhất bao lâu có thể cho tôi?”

“Không cho mượn!” Trần Thục lạnh lùng từ chối, cũng kết thúc cuộc gọi.

“Chấm hỏi, Hỏi chấm ? ? ?”

Tokyo màn đêm bao phủ, Ginza năm đó được xưng có thể mua toàn bộ liên bang Tự Do sáng lên đèn nê ông lấp lánh mộng ảo.

Ban đêm buông xuống, nhưng đối với Ginza mà nói, cuộc sống về đêm tuyệt vời vừa mới bắt đầu, đèn rực rỡ cùng bật lên, khu vực phồn hoa này đắm chìm trong biển đèn đủ mọi màu sắc.

Lúc này quán bar, câu lạc bộ đêm đều biểu hiện ra sức quyến rũ độc đáo của chúng nó, từng vị nhân sĩ thành công bụng phệ kết bạn ra vào, mang theo tiếng hoan hô cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận