Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2154: Phó Thanh Dương trở về (2)

Ánh chiều tà chìm vào đường chân trời, trong ký túc xá Thái Nhất môn, Âm Cơ ngồi ở trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn thành thị đèn rực rỡ mới lên.

Bi thương cùng đau đớn quanh quẩn trong lòng, ở sau khi trải qua một ngày, chẳng những chưa tiêu tán, ngược lại ấp ủ, quay cuồng, càng lúc càng nồng đậm.

Cái chết của Nguyên Thủy Thiên Tôn đả kích đối với cô rất lớn, người trẻ tuổi kia đối với cô hẳn là có cảm tình, thường thường tìm cô kéo gần quan hệ, nói chuyện phiếm, đã muốn tới gần, lại lý trí giữ khoảng cách.

Âm Cơ càng nhiều khi, ngẫu nhiên sẽ áy náy, trong lòng cô sớm đã bị Ma Quân lấy đầy, không thể chứa được người đàn ông khác, thật sự không có cách nào đáp lại hảo cảm của hắn.

Nhưng không thể phủ nhận, Nguyên Thủy Thiên Tôn là người khác phái rất ưu tú, Âm Cơ tràn ngập thưởng thức đối với hắn.

Mà dứt bỏ cảm tình nam nữ, từ góc độ bạn bè mà nói, cô rất thích Nguyên Thủy Thiên Tôn. Phần tình nghĩa này vượt qua tuyệt đại bộ phận đồng môn trong Thái Nhất môn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trở về linh cảnh khiến cô buồn bã như mất mát.

Ánh sao sáng ngời từ giữa phòng ngủ dâng lên, cắt ngang suy nghĩ của Âm Cơ, cô vội vàng đứng dậy, khom mình hành lễ: “Lão sư!”

Người tới chính là Hồng Anh trưởng lão.

Hồng Anh trưởng lão đánh giá cô, chợt thở dài: “Còn đang buồn vì Nguyên Thủy Thiên Tôn chết à, may mắn con và hắn chưa phát triển trở thành người yêu, bằng không... Bằng không phải tuyệt vọng bao nhiêu chứ, đầu tiên là Ma Quân, sau là Nguyên Thủy.”

Âm Cơ cắn cắn môi, trong mắt nổi lên lệ quang, ở trước mặt lão sư triển lộ ra sự nhu nhược của mình.

“Hắn không có lỗi, hắn cũng không sai, hắn không nên là kết cục như thế này...”

Hồng Anh trưởng lão lại thở dài, “Người đã không còn, nói nhiều nữa cũng vô dụng, ta tới đây là nói cho con một tin tức, ta cảm thấy con có quyền biết.”

Âm Cơ tự hít sâu một hơi, nhịn nước mắt trở về: “Ngài nói.”

“Vừa rồi đại trưởng lão triệu tập chúng ta họp, nói một sự kiện...” Hồng Anh trưởng lão vẻ mặt phức tạp nhìn học trò, tạm dừng vài giây: “Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là truyền nhân Ma Quân.”

Âm Cơ lập tức ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn lão sư.

Hồng Anh trưởng lão cười khổ nói: “Ai cũng không ngờ, thì ra là hắn, ngay cả Hổ Phù cũng chưa kiểm tra ra được.”

Trong đầu Âm Cơ lộn xộn, một khắc nào đó, hai bóng dáng kia trong đầu cô trùng hợp, cô có quá nhiều nghi ngờ cùng khó hiểu muốn tìm kiếm đáp án, nhưng lại nhất định không có đáp án.

Cô mất hồn mất vía đứng ở trong phòng, trong lòng bi thương cuồn cuộn không thôi.

...

Diệu Đằng Nhi mặc váy dài thuần màu trắng, mái tóc búi lên cao cao, bỏ đi trâm cài tóc cùng trang sức, thanh lịch đơn giản.

Sau khi hội thẩm phán kết thúc, cô liền thay bộ đồ này, như là đang tế điện ai.

Cô xuyên qua sân nhà xanh mơn mởn, vòng qua một căn nhà kính, đối với động vật nhỏ trên đường lấy lòng và gần gũi làm như không thấy, cảm xúc hạ thấp đi tới sở nghiên cứu thực vật này.

Dưới một cây cổ tùng, người trung niên mặc áo choàng xanh biếc vốc một nắm hạt thông đút cho con sóc to béo ăn.

“Cậu!” Diệu Đằng Nhi đứng ở cách mấy mét.

“Linh Quân đi rồi?” Thanh âm Vân Trung Tử có chút trầm thấp.

Diệu Đằng Nhi “Vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Biểu ca nói, về sau sẽ không trở lại nữa, hắn nói ông ngoại nuôi lớn hắn, bởi vậy không thể chỉ trích ông ngoại, nhưng hắn không thể tha thứ ông ngoại hại chết huynh đệ của hắn.”

Vân Trung Tử hừ lạnh một tiếng, lại thở dài, trong một ngày ngắn ngủn, tổng bộ thu được ba trăm phần đơn xin từ chức, hôm nay hội thẩm phán này, Ngũ Hành minh nguyên khí đại thương.

Tổn thất một vị Chúa Tể đỉnh phong, một thiên tài tiềm lực vô cùng, càng trí mạng hơn là, độ tin cậy của quan phương mất rồi.

Nói trắng ra lòng dân mất hết.

Người từ chức không cần phải nói, những người chưa từ chức kia, không đại biểu trong lòng không có ý kiến, bọn họ cần việc làm mà thôi, nhưng trong lòng, chỉ sợ cũng không tín nhiệm tổng bộ nữa.

Họ Chu muốn thao túng dư luận, muốn để Nguyên Thủy Thiên Tôn thân bại danh liệt, hiệu quả quả thật rất tốt, nhưng bây giờ dư luận cắn trả, không thể vãn hồi.

Đây là trả giá của thao túng dư luận.

“Ông ngoại còn chưa trở về sao?” Diệu Đằng Nhi hỏi.

Sắc mặt Vân Trung Tử nhất thời tràn ngập âm trầm, “Khương bang chủ cùng cung chủ đã trở lại, hai vị minh chủ đã biết những điều này, cực kỳ tức giận, ông ngoại cháu cùng một vị khác bị kéo vào trong linh cảnh họp rồi.”

Vân Trung Tử rải hạt thông ở trên mặt đất, xoay người nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục của cháu gái, trầm giọng nói: “Vừa rồi Xích Nhật Hình Quan của Thái Nhất môn truyền đến một tin tức, Nguyên Thủy Thiên Tôn là truyền nhân Ma Quân.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn là truyền nhân Ma Quân?

Tin tức này như một tia sét, nặng nề nổ vang ở trong lòng Diệu Đằng Nhi, bổ cô thân thể nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã xuống đất.

Thế mà là hắn? Người buổi tối hôm đó cũng là hắn? Trước mắt Diệu Đằng Nhi biến thành màu đen, từng đợt choáng váng ập tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận