Linh Cảnh Hành Giả

Chương 225: Đều hiển thần thông (4)

Tiếp theo, hắn điều ra bảng điều khiển thuộc tính, tra xem thanh danh một lần, nhất thời cười khẩy.
Thanh danh không tăng không giảm.

Linh cảnh hành giả săn giết lẫn nhau là không khấu trừ giá trị đạo đức, nhưng hành giả cùng trận doanh chém giết, nếu giết là hành giả có giá trị thanh danh, thanh danh bản thân sẽ giảm xuống, sau khi thanh danh về 0, liền khấu trừ giá trị đạo đức.

Bây giờ thanh danh hắn không tăng không giảm, nói rõ bốn tên phế vật kia chưa từng giết một tên nghề nghiệp tà ác nào, thanh danh bằng 0.

Sâu mọt xã hội thuần túy, chết không đáng tiếc.

Hơn mười phút sau, xe lái vào văn phòng cảnh sát.

Trương Nguyên Thanh bảo Vương Thiến đỗ xe ở trước tòa nhà thủy tinh, tự mình xuống xe, tiến vào đơn vị.

Hắn ở lầu hai nhìn thấy bảy tám Linh cảnh hành giả không thuộc về đội 2, trong đó có người đẹp sườn xám Thanh Đằng cùng chị đại Bạch Long.

Trên đường đến đây, Quan Nhã đã báo cho hắn, Phó Thanh Dương dẫn theo người chờ ở văn phòng cảnh sát khu Khang Dương.

“Thi thể bọn bắt cóc ở trong xe dưới lầu, làm phiền nâng lên.”

Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu với Thanh Đằng, lại nhìn thoáng qua Vương Thái vẻ mặt khó chịu, đi thẳng tới văn phòng của Lý Đông Trạch.

“Cốc cốc!”

Hắn gõ vang cửa thủy tinh.

“Tiến vào.”Phó Thanh Dương giọng nói lạnh nhạt đáp lại.

Mở ra cửa thủy tinh, trong văn phòng xa hoa, Phó Thanh Dương ngồi ở trên vị trí của Lý Đông Trạch, trên sô pha phòng tiếp khách là Quan Nhã chân dài, Linh Quân mặc tiêu sái tùy ý, cùng với một vị người quen cũ đã lâu không gặp.

Viên Đình!

Hắn còn sống à, xem ra Tôn trưởng lão chưa ra khỏi phó bản. Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm một tiếng, nhìn về phía Phó Thanh Dương:

“Vương Thiến cùng thi thể bọn bắt cóc, tôi đều mang về rồi.”

Phó Thanh Dương trầm ổn gật đầu: “Tôi đã phái người gọi đến Hạ Hầu Thiên Vân, chờ nắm giữ chứng cứ, liền có thể giam giữ.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Viên Đình. Người sau đứng dậy, cảm khái nói: “Lại phải hỏi linh, Phó bách phu trưởng, anh phải cho trợ cấp.”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Không thành vấn đề, hi vọng lúc trợ cấp xuống, sẽ không biến thành di sản.”

Sắc mặt Viên Đình cứng đờ, không khỏi nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, vô cùng đau đớn:

“Tất cả đều bởi cậu dựng lên, cậu cũng phải cho tôi trợ cấp.”

Được, tôi sẽ đốt tiền cho anh... Trương Nguyên Thanh yên lặng trả lời một câu, hắn nhìn về phía Phó Thanh Dương, nói:

“Bách phu trưởng, trong bọn bắt cóc có kẻ mạnh, xác định không cần tôi hỏi linh sao.”

Ý tứ câu này ẩn chứa là, tôi giết kẻ địch mạnh không dễ dàng, bại lộ một bộ phận con bài chưa lật. Hắn biết, Phó Thanh Dương là biết được mình có được đạo cụ loại quy tắc.

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Viên đội trưởng cẩn thận tỉ mỉ, làm người chính trực, để hắn hỏi linh là được.”

Đây là đang xác nhận cho Viên Đình? Trương Nguyên Thanh không nói chuyện nữa.

Vài phút sau, Viên Đình sắc mặt tái nhợt quay về, trầm giọng báo cáo:

“Bọn bắt cóc là hành giả Hạ Hầu gia nuôi, bọn họ bắt cóc chị gái của Vương Thiên, cũng là Hạ Hầu Thiên Nguyên sai sử.”

Viên Đình là đội trưởng Thái Nhất môn, hắn lên án, trên trình độ nhất định có thể đại biểu Thái Nhất môn.

Tiếp theo, Viên Đình vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Trương Nguyên Thanh: “Cậu thế mà giết chết Hỏa sư cấp 3, giai đoạn người mới đã mạnh như thế, quái thai, thật sự là quái thai.”

Hắn quả thực chưa nói tới chuyện giày khiêu vũ màu đỏ.

Linh Quân nheo mắt cười nói: “Nếu không sao nói là thiên tài, vụ án bắt cóc này tôi đã nghe nói, Nguyên Thủy, cậu làm rất khá, tôi thích người trẻ tuổi có chính nghĩa, nhưng cậu có biết thiên tài sợ nhất là cái gì không.”

Dù sao không phải không có bạn gái... Trương Nguyên Thanh mỉm cười đáp lại: “Cái gì?”

“Là tráng niên mất sớm!” Linh Quân uống một ngụm trà, lại nói: “Vậy cậu biết làm sao tránh được tráng niên mất sớm không.”

Lại muốn lôi kéo mình... Người lãnh đạo trực tiếp ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Trương Nguyên Thanh nghĩ ngợi, uyển chuyển từ chối nói: “Nhỏ tuổi gãy sớm?”

Linh Quân bị sặc trực tiếp ho khan: “Không, là tìm chỗ dựa, gia nhập Thái Nhất môn đi, tôi bảo kê cậu, Hạ Hầu gia không dám trả thù.”

Trong ánh mắt Phó Thanh Dương nhìn Trương Nguyên Thanh có thêm vài phần hài lòng, lại lạnh như băng liếc Linh Quân một cái.

“Cốc cốc!”

Lúc này, cửa văn phòng thủy tinh lại bị gõ vang.

Phó Thanh Dương nhìn qua: “Vào đi.”

Một thanh niên lạnh lùng tuấn tú mặc áo cộc tay màu đen tiến vào văn phòng, dừng lại trước bàn làm việc, thấp giọng nói:

“Hạ Hầu Thiên Nguyên đã bị bắt.”

Phó Thanh Dương nheo mắt, “Ai bắt.”

Thanh niên tuấn tú lạnh lùng trả lời: “Bàng chấp sự khu Phụng Hoa, ngay tại vừa rồi, Hạ Hầu Thiên Nguyên ở khu Phụng Hóa đánh người, bị Bàng chấp sự bắt, trải qua một phen điều tra, Hạ Hầu Thiên Nguyên khai ra càng nhiều nội dung phạm tội hơn, ví dụ như vụ án bắt cóc này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận