Linh Cảnh Hành Giả

Chương 226: Đều hiển thần thông (5)

Nghe hai người đối thoại, trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, lập tức cảm giác được khó giải quyết.
Dựa theo quy định nội bộ Ngũ Hành minh, vì phòng ngừa hiện tượng cướp công, khu trực thuộc ai xảy ra chuyện người đó phụ trách, ai tra ra vụ án người đó phụ trách.

Bàng chấp sự khu Phụng Hoa “tra ra” vụ án này, trên lý luận đó là do hắn phụ trách, nhưng bởi vì mình trước một bước tham dự vụ án, hơn nữa có khổ chủ báo án, quyền sở hữu chuyện này liền tồn tại tranh luận.

Nhưng cái này không phải mấu chốt nhất, mấu chốt là Hạ Hầu Thiên Nguyên ở khu Phụng Hoa đả thương người, hơn nữa bị giam giữ. Quyền sở hữu sự kiện này không tồn tại tranh luận,

Chính là khu Phụng Hoa phụ trách.

Như vậy, khu Phụng Hoa hoàn toàn có thể kéo dài xử lý sự kiện, lấy điều tra làm lý do, bảo hộ Hạ Hầu Thiên Nguyên.

Sau đó lại tranh đoạt với khu Khang Dương quyền chủ đạo vụ án bắt cóc.

Tóm lại người chính là không thể rơi vào trong tay khu Khang Dương, chỉ cần tranh thủ được “chiến lược thọc sâu” này, Hạ Hầu gia liền có thời gian vận hành thao tác.

Một loạt thao tác này, xem như chơi quy tắc rất rõ ràng.

Cha con Hạ Hầu không trừ, hậu hoạn vô cùng nha, nếu Ngũ Hành minh không xử lý được, vậy cũng chỉ có hợp tác với Chỉ Sát cung... Tâm tình Trương Nguyên Thanh tỏ ra hơi nặng nề, “Phó bách phu trưởng, nên làm cái gì bây giờ?”

Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Khổ chủ có phải hướng cậu báo án hay không?”

“Đúng!”

“Có phải sớm hơn Hạ Hầu Thiên Nguyên đả thương người hay không?”

“Đúng!”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Vậy đi bắt người cũng được.”

“Nhưng mà...” Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, nhưng mà người cũng ở khu Phụng Hoa rồi, chúng ta bắt người như thế nào, cướp sao?

Phó Thanh Dương từ bên cạnh bàn đứng dậy, chậm rãi đi tới, dùng đôi mắt sâu thẳm như đầm nước đó của mình nhìn tiểu lão đệ, thản nhiên nói:

“Ở lúc quy tắc xung đột lẫn nhau, ở lúc hai bên đều chiếm lý, ai nắm tay lớn, người đó định đoạt, nhớ kỹ một điểm này. Còn có...”

Khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng kia của hắn ngưng đọng ra nét trịnh trọng, cảnh báo:

“Mũi tên bắn ra rồi thì không trở lại, một khi gây thù hằn, cậu phải không tiếc tất cả giết chết hắn, cho dù trưởng lão đứng ra ngăn cản, cậu cũng phải đánh nổ đầu chó của trưởng lão.”

Phó Thanh Dương xoay người đi ra ngoài, bước chân thong thả lại kiên định, để lại cho mọi người trong phòng một cái bóng lưng cao ngất:

“Theo tôi đi bắt người.”

Văn phòng cảnh sát khu Phụng Hoa.

Dãy phía tây tòa nhà văn phòng cảnh sát, phòng làm việc cửa sổ sáng đèn, trên sô pha tiếp khách, Hạ Hầu Thiên Nguyên tay trái đùa nghịch một đôi hạt đào, tay phải bưng chén sứ, ‘Soạt’ một ngụm.

“Món đồ chơi nhỏ xúc cảm không tệ, chơi rất lâu rồi nhỉ.”

“Thiên Nguyên thiếu gia nếu thích, thì tặng cậu đấy.”

Bàng chấp sự mỉm cười nói, hắn mặc một cái áo khoác bằng da, bên trong là một bộ quần áo nhu đạo màu trắng.

Người này dáng người khôi ngô, hình dáng khuôn mặt vuông vắn, lúc không cười, cho người ta cảm giác dị thường nghiêm túc sắc bén.

“Bỏ đi, quân tử không đoạt thứ người ta yêu thích!” Hạ Hầu Thiên Nguyên buông hạt đào cùng chén trà, chỉnh lại cổ áo âu phục, nói:

“Có hai việc cần kính nhờ anh, chúng tôi từ Tạ gia bên kia tìm hiểu được, năm đó sau khi gia tộc kia bị diệt, tộc nhân còn sót lại phân tán ở các nơi, mà Chỉ Sát cung chủ chính là khi đó bị đưa đến Tùng Hải.

“Khi đó cô ta vẫn là đứa nhỏ, không phải Linh cảnh hành giả, có thể trở thành Linh cảnh hành giả hay không vẫn là chưa biết, khi làm hộ khẩu sẽ không đặc biệt chú ý giữ bí mật thân phận tin tức. Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi điều tra cơ sở dữ liệu hộ tịch Tùng Hải.

“Trước mắt chỉ có thể xác định, tuổi cô ta ở khoảng 24 tới 27, còn có, tôi từng hỏi trưởng bối gia tộc, bảo người ta vẽ bộ dáng thành viên trung tâm gia tộc kia năm đó, anh có thể căn cứ mặt người phân biệt thử xem.”

“Cái này rất khó.” Bàng chấp sự lắc đầu, cảm thấy việc này không đáng tin, Tùng Hải dân cư thường trú hơn hai mươi triệu, hộ khẩu bản địa có hơn mười triệu.

“Đương nhiên khó, cho nên thời gian rất dư dả.” Hạ Hầu Thiên Nguyên cười cười: “Mặc kệ chuyện này có được hay không, anh đều có thể đi kho báu của Hạ Hầu gia, chọn một món đạo cụ giai đoạn Thánh Giả.”

Bàng chấp sự lộ ra nụ cười: “Có thể.”

Hạ Hầu Thiên Nguyên nói tiếp:

“Chuyện thứ hai, thay tôi tra tư liệu Nguyên Thủy Thiên Tôn khu Khang Dương, tôi muốn tìm được thân phận trong hiện thực của hắn.”

Bàng chấp sự nhíu mày nói: “Cậu muốn trả thù hắn?”

Hạ Hầu Thiên Nguyên bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt âm trầm: “Hắn đã muốn đối nghịch với tôi, vậy chính là kẻ địch, đối phó kẻ địch, thủ đoạn nào cũng có thể dùng.”

Hắn còn có một sự thực không muốn thừa nhận, tiểu tử đó rất mạnh, mạnh đến mức khiến hắn ghen tị, khiến hắn kiêng kị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận