Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2377: Chân tướng phó bản du thuyền kinh hoàng (1)

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Trương Nguyên Thanh, cô đi đến bên hồ máu, đầu ngón tay cắt qua cổ tay, để máu tươi hóa thành dòng chảy nhỏ rơi vào hồ máu, sau đó cúi người vốc lên một vốc máu, ngẩng đầu uống vào. Máu đỏ sẫm dọc theo cái cổ trắng bóc của cô chảy xuống, có loại vẻ đẹp thê lương yêu dị.

Ngay sau đó, Catherine bịt tai, ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, như là gặp sự giày vò đáng sợ nào đó, đau đớn mãnh liệt khiến cô thân là Chúa Tể lăn lộn trên mặt đất. Qua mười mấy giây, Catherine dừng lăn lộn, con ngươi tan rã nhìn bầu trời, ngẩn người.

Qua một lát nữa, trong mắt cô khôi phục thần thái, xoay người ngồi dậy, như trút được gánh nặng phun ra một hơi.

Cô nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, cười nói: “Dâng lên tinh huyết của mình, đổi lấy nước thần của hồ máu, cậu liền có thể đạt được thần linh che chở. Nước thần sẽ làm cậu dính khí tức thần linh, một khi gặp cường giả vị cách cao công kích, thần linh sẽ ném đến cái nhìn chăm chú, ra tay cứu cậu.”

“Cường giả địa vị cao tôi nói là chỉ Chúa Tể đỉnh phong, hoặc là Bán Thần. Chúa Tể cấp 7 cấp 8 công kích, không ở trong tầm nhìn của thần linh, làm như vậy chủ yếu là thêm cho chúng ta một tầng bảo hiểm.”

Uống nước tắm của thần linh có thể khiến tôi lập tức giảm IQ hay không... Trương Nguyên Thanh nhìn nhìn Catherine, cảm thấy đầu óc cô rất bình thường, chưa ngu ngốc, thoáng yên tâm chút.

Mặt khác, phát hiện là lấy phương thức này đạt được phù hộ, hắn ngược lại nhẹ nhàng thở ra, bởi vì không cần trực diện thần linh, không cần bị thần linh phục vụ một chọi một, giảm bớt đi rất nhiều xác suất bị lột mặt nạ.

Hắn đi đến bên hồ máu, Catherine nhắc nhở: “Nước thần ẩn chứa lực lượng thần linh, nếu uống quá nhiều, chỉ có hai loại kết quả, một là thân thể sụp đổ, trở về linh cảnh ngay lập tức. Hai là biến dị thành ma thú đáng sợ, tuy có được lực lượng hủy diệt tất cả, nhưng cũng sẽ đánh mất linh trí, tương đương ý thức tử vong, hơn nữa không thể khôi phục.”

“Đây cũng là nguyên nhân chúng ta vì sao chỉ thêm bảo hiểm cho mình, mà không phải lợi dụng nước thần đạt được thần lực.”

Biến dị thành ma vật đáng sợ? Thần linh là nghề nghiệp Tuyệt Mệnh Độc Sư?

Trương Nguyên Thanh nói: “Vậy tôi nên uống bao nhiêu?”

Catherine nói: “Cậu là Thánh Giả đỉnh phong, nhưng thân thể yếu ớt, lượng hút vào không thể vượt qua 5 mi-li-lít.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, lòng bàn tay vốc lên một chút xíu.

Cái này không vệ sinh nha, cần đun sôi rồi mới uống hay không, sát trùng một chút? Trong lòng hắn sinh ra do dự, nhưng nghĩ đến mình là phân thân, lập tức cắn răng một cái, soạt một tiếng hút vào trong miệng.

Nháy mắt, hắn như uống nham thạch nóng chảy, vị nóng rực nổ tung ở đầu lưỡi, ùa vào yết hầu, rơi vào dạ dày.

Trương Nguyên Thanh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đốt thành tro bụi, càng trí mạng hơn là, bên tai truyền đến lời vô nghĩa đáng sợ, giống như lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ, giống như ngôn ngữ thượng cổ nghe không hiểu.

Hắn giống với Catherine vừa rồi, bịt tai, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi.

Nhưng giờ này khắc này, đau đớn trên thân thể cùng linh hồn, đều không bao trùm được sự chấn động trong lòng.

Ma chủng!

Ma chủng của đáy khoang thuyền tàu du lịch! !

Lời vô nghĩa quen thuộc, ngay cả đau đớn cũng vô cùng quen thuộc, vừa mới trải qua phó bản “tàu du lịch kinh hoàng”, Trương Nguyên Thanh lập tức nghe ra đây là ô nhiễm của ma chủng.

Sự chấn động mãnh liệt lấp đầy cảm xúc của hắn, đủ loại ý niệm trào lên như bọt khí.

Nhưng thân thể cùng linh hồn đau đớn, khiến hắn không thể giữ được lý tính cùng bình tĩnh suy nghĩ, bịt tai, đau đớn quay cuồng.

Trương Nguyên Thanh cảm giác cả người đau đớn kịch liệt, tế bào đang xé rách tổ chức lại, mầm thịt nhô ra khỏi làn da, rậm rạp, vừa ghê tởm vừa khủng bố. Cái trán phát ngứa, nơi đó giống như sắp mọc ra một con mắt.

So với tàu Hải Yến năm 1900, ma chủng lúc này, đã mạnh hơn vô số lần.

Chỉ là nước tắm vi lượng, đã thiếu chút nữa khiến hắn mất khống chế biến dị. Đương nhiên, Trương Nguyên Thanh còn chưa dùng Ý Chí Bất Khuất, vẫn gửi ở trong ô vật phẩm.

Không biết qua bao lâu, Trương Nguyên Thanh cảm giác ô nhiễm trong cơ thể dần dần dung nhập trong máu thịt tế bào, ẩn núp đi.

Đau đớn khổ sở của thân thể cùng linh hồn sau đó biến mất.

“Phù...” Trương Nguyên Thanh ngồi dậy, giống với Catherine vừa rồi, như suy yếu phun ra một hơi.

Catherine yểu điệu đứng ở một bên, cười nói:

“Nước thần sẽ ẩn núp ba ngày trong cơ thể cậu, trong vòng ba ngày, cậu nếu gặp Chúa Tể đỉnh phong, Bán Thần, thần linh sẽ ném tới cái nhìn chăm chú, cứu cậu một mạng.”

“Không tệ!” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, làm bộ lộ ra sự kiêng kị, e ngại cùng một phần thành kính.

Catherine nhìn hết biểu cảm nhỏ của hắn, phi thường hài lòng, chỉ chỉ cánh cửa ánh sáng màu xanh lục đậm: “Đi thôi, thần linh không thích người khác quấy rầy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận