Linh Cảnh Hành Giả

Chương 254: Quỷ gửi thư (2)

Một mặt khác, là giọng điệu thúc giục của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bảo cô tra chuyện, nhanh một chút... Ai không biết còn tưởng cung chủ là người cung cấp thông tin của hắn.
Cung chủ hẳn là không phải người cung cấp thông tin của thằng nhóc này chứ? !

“Tốt, tốt!” Vương Thiên vẻ mặt hoang mang cúp điện thoại.

Kế tiếp đi khách sạn Vô Ngân, tìm nghề nghiệp tà ác nơi đó tìm hiểu tình báo... Trương Nguyên Thanh ra khỏi tiểu khu biệt thự, ở ven đường bồi hồi hồi lâu, gọi lại một chiếc xe taxi.

Ở sau khi nói giá xong, hắn đi xe taxi, tới thành phố Kim Sơn phương bắc.

Một giờ sau, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang đi vào đại sảnh khách sạn Vô Ngân.

Cô gái đứng quầy liếc hắn một cái, đánh giá chút, nhận ra Trương Nguyên Thanh, nhíu mày nói: “Cậu lại tới làm gì.”

Cô vẫn là trang phục lúc mới gặp, áo sơ mi màu trắng phối hợp bộ âu phục màu đỏ rượu, tiêu chuẩn đồng phục nhân viên phục vụ khách sạn.

Ngũ quan tươi tắn, mắt tròn mà quyến rũ, bộ ngực cao ngất, tràn ngập ý nhị của phụ nữ trưởng thành.

Chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt, làm người ta khó có thể tới gần.

Biết đối phương không phải hạng người hung tàn, Trương Nguyên Thanh mỉm cười nói:

“Không cần cảnh giác quá như vậy, cháu muốn kết bạn với dì, thêm người bạn thêm con đường mà.”

Cô gái diễm lệ nheo mắt, cười lạnh nói:

“Nếu cậu là muốn tán tôi, cậu sẽ chết rất thảm. Nếu cậu là có mưu đồ đối với quần thể sau lưng tôi, cậu sẽ chết càng thảm hại hơn.

“Trở về đi, nơi này không phải nơi cậu nên đến.”

Không phải, vì sao cô sẽ cảm thấy tôi muốn tán cô? Diều hâu ăn gà con sao? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, hắn phát huy đầy đủ tài năng xã giao của mình:

“Lời đừng nói quá như vậy, mọi người cần bạn bè, cũng cần giỏi kết giao bạn bè, như vậy đường mới có thể càng đi càng rộng. Ngày đó Xấu Hổ Làm Cha chính là kết bạn với tôi, các người mới có thể biết được lời trăn trối của hắn.”

Cô gái diễm lệ nhìn chằm chằm hắn vài giây, lạnh lùng nói:

“Nói cho tôi biết mục đích của cậu.”

Trương Nguyên Thanh liền nói ngay: “Từng nghe nói Hắc Vô Thường không? Chính phủ gần đây đang lùng bắt hắn, các người có tin tức của hắn hay không?”

Cô gái diễm lệ trào phúng: “Cậu cảm thấy tôi ngồi ở trong khách sạn, có thể thay cậu tìm hiểu được tung tích của Hắc Vô Thường?”

Cô trầm ngâm vài giây, lại nói: “Tôi có thể giúp cậu đi chợ đen hỏi thăm.”

Thấy Trương Nguyên Thanh vẻ mặt hoang mang, cô “A!”, giải thích:

“Không phải loại chợ đen kia chính phủ các người cho phép, là chợ đen chỉ có nghề nghiệp tà ác mới biết được, dù sao cho dù là kẻ cặn bã tội ác chồng chất, cũng cần giao dịch.

“Nhưng tôi phải thu phí dịch vụ, phí trợ cấp phiêu lưu, phí tổn thất tinh thần.”

Phí dịch vụ cùng phí trợ cấp phiêu lưu tôi có thể lý giải, phí tổn thất tinh thần là cái quỷ gì? Trương Nguyên Thanh nói: “Phí tổn thất tinh thần?”

Cô gái bĩu môi, đúng lý hợp tình nói: “Mỗi lần nhìn thấy này xấu xí lại ghê tởm tên, tôi liền cảm giác mình bị đàn ông hấp diêm một trăm lần.”

Được rồi, cô cũng tự bôi đen như vậy, tôi còn có thể nói cái gì đây? Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời tìm không thấy lý do cò kè mặc cả, đành phải hỏi:

“Cô nói thẳng bao nhiêu tiền đi.”

“Năm mươi ngàn!” Cô gái thản nhiên nói: “Mặc kệ có tìm hiểu được tình báo hay không, đều không trả lại.”

Năm vạn, nếu là mình trước đây, chỉ có thể lột sạch bản thân nằm lên giường nói, dì, đêm nay cháu là người của dì rồi. Nhưng đối với mình bây giờ mà nói, đây chỉ là tiền trinh... Trương Nguyên Thanh nói:

“Thành giao, tôi yêu cầu duy nhất là nhanh, càng nhanh càng tốt.”

Nói xong, hắn móc điện thoại di động: “Trao đổi phương thức liên hệ một phen, dì xưng hô như thế nào?”

Người phụ nữ nói: “Tiểu Viên.”

“Tên rất hay.”

Rời khỏi khách sạn Vô Ngân, Trương Nguyên Thanh dọc theo đường cái, đi về phía Tùng Hải, tính đi ra một đoạn lại gọi xe.

Cơ sở kiến thiết thành phố Kim Sơn, so với Tùng Hải kém xa, hơn nữa bên này lệch về vùng ngoại thành, thường có xe tải chạy, bởi vậy ven đường có tình huống nứt nẻ, nghiêng.

“Keng!”

Điện thoại di động trong túi rung lên một cái, Trương Nguyên Thanh đứng ở ven đường, móc ra điện thoại di động xem.

Một tin nhắn chưa đọc:

“Bạn từng nghe nói truyền thuyết người phụ nữ áo trắng giết người chưa? Nghe nói, cô ta là một ác linh lượn lờ ở cảnh trong mơ, hình tượng của cô là, mặc áo trắng tràn đầy vết bẩn, tóc tai bù xù, trong tay cầm theo một con dao làm bếp. Thân thể của cô là do cơ thể người khác nhau ghép lại thành, mặt cô ta quay ra sau lưng, cô luôn đi đường giật lùi.”

“Người phụ nữ áo trắng giết người lượn lờ ở trong mơ đêm khuya, tìm kiếm mục tiêu muốn giết chết, khi cô quyết định muốn giết chết ai, sẽ ở đêm khuya gõ vang cửa phòng đối phương, sau đó giết chết mục tiêu.

“Người thu được tin nhắn này, mời ở trước 12 giờ đêm, chia sẻ cho người kế tiếp, bằng không cô gái áo trắng giết người sẽ tìm đến bạn. “

“Đây là niên đại gì rồi, còn có loại tin nhắn rác rưởi loại này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận