Linh Cảnh Hành Giả

Chương 261: Tới cửa (1)

Đêm nay cắn nuốt ác linh, thì khiến cho hắn tăng lên 5% giá trị kinh nghiệm.
Cho nên, suy yếu cái gì, là giả, tranh thủ Phó Thanh Dương đồng tình.

Hắn bây giờ tràn ngập lực lượng, lực thái âm càng thêm hùng hậu, thể chất cùng kỹ năng cũng có sự tăng lên.

Nửa tiếng sau, Trương Nguyên Thanh lặng yên rời nhà, vào thang máy xuống lầu, chờ đợi ở ngoài tiểu khu.

Không bao lâu, xe MPV của Lý Đông Trạch liền đến cửa tiểu khu, cửa chạy bằng điện tự động trượt ra.

Khoảng hai mươi phút sau, xe của Lý Đông Trạch dừng ở ngoài khu biệt thự vịnh Phó gia, cửa tiểu khu, còn đỗ một chiếc xe MPV màu trắng.

Trương Nguyên Thanh từ thùng xe xuống, vừa vặn thấy cửa sổ xe MPV màu trắng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Phó Thanh Dương.

Hắn rất nhanh tới gần, đi lên chiếc xe trang trí xa hoa.

Phó Thanh Dương nhìn đánh giá hắn một lần, vẻ mặt khẽ buông lỏng, nói:

“Năng lực tự lành của Thần dạ du làm người ta hâm mộ.”

Không đợi Trương Nguyên Thanh đáp lại, hắn phân phó tài xế: “Xuất phát!”

Xe khởi động, chạy như bay ở con đường trống trải rộng rãi, Trương Nguyên Thanh nhân cơ hội nói: “Bách phu trưởng, ngài chuẩn bị làm như thế nào?”

Phó Thanh Dương lạnh nhạt nói: “Giết, hỏi linh.”

Hắn nhìn lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của cấp dưới, giải thích:

“Gia hại đồng nghiệp, vốn là tội chết. Mặt khác, tôi nghi hắn là thành viên của Hoa Hồng Đêm Tối, có cấu kết với Hắc Vô Thường.”

Thành viên Hoa Hồng Đêm Tối? Trương Nguyên Thanh chấn động: “Vì sao thấy được?”

Bàng chấp sự thân cận với Hạ Hầu gia, mà nhánh của Hạ Hầu Trì là thành viên Hoa Hồng Đêm Tối, tổ chức này lại thẩm thấu tổ chức chính phủ.

Khả năng Bàng chấp sự là thành viên Hoa Hồng Đêm Tối là có, Trương Nguyên Thanh trước đó phân tích, cũng từng có suy đoán tương tự, nhưng hắn cho rằng, Hoa Hồng Đêm Tối thiếu động cơ giết hắn.

Loại tổ chức lớn này, không có khả năng nhằm vào một tiểu nhân vật ra tay, bằng không, Quan Nhã, Bạch Long, Thanh Đằng, Khương Tinh Vệ những người này đều có nguy hiểm.

Muốn ám sát, cũng là ám sát Phó Thanh Dương.

Trừ phi Hoa Hồng Đêm Tối biết hắn là truyền nhân Ma Quân cái sự thật này, nhưng nếu như vậy, thì không phải ám sát, mà là bắt chứ?

“Còn nhớ đêm đó các cậu bị Hoành Hành Vô Kỵ mai phục không, tôi không ở khu Khang Dương, mà là đi khu Phụng Hoa, bởi vì buổi tối ngày đó, một nhà xưởng bỏ hoang ở khu Phụng Hoa, đã phát hiện tung tích Hắc Vô Thường.”

Phó Thanh Dương bình thản nói: “Mà người hướng tôi tìm kiếm viện trợ, chính là Bàng Vô Địch.”

“Ngài đã sớm hoài nghi hắn?” Trương Nguyên Thanh ngẩn ra.

“Không dám xác định, cho nên đang quan sát, việc cậu đêm nay gặp được, đã nghiệm chứng suy đoán của tôi.” Phó Thanh Dương nói.

Nếu Bàng chấp sự là thành viên Hoa Hồng Đêm Tối, giết hắn hỏi linh, có thể thu hoạch rất nhiều tin tức, tiến độ lùng bắt Hắc Vô Thường liền có thể nhanh hơn... Trong lòng Trương Nguyên Thanh vui sướng một phen.

Hắc Vô Thường chậm chạp tìm không thấy, hắn so với Phó Thanh Dương càng sốt ruột hơn.

“Nhưng hắn vì sao muốn giết tôi chứ, thời điểm mấu chốt này, giết tôi sẽ chỉ thêm chuyện.” Trương Nguyên Thanh không nghĩ ra.

“Hắn tự có lý do giết cậu, chờ tôi giết hắn, hỏi linh liền biết.” Phó Thanh Dương mở ra tủ rượu, lấy ra rượu vang cùng ly có chân dài, nói:

“Làm một ly?”

Mình xem như biết thói quen của Lý Đông Trạch là học từ ai rồi... Trương Nguyên Thanh lắc đầu, nói: “Có Coca không?”

Phó Thanh Dương thả lại một cái ly chân dài, bình thản nói: “Vậy cậu phải đợi sự việc chấm dứt, tự mình đi mua.”

Hắn nhấp ngụm rượu vang chua chát, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không giống như là đi giết người, càng giống đi câu lạc bộ hơn.

Đại khái chỉ có đại gia tộc xuất thân nhiều đời phú quý, mới có thể nuôi ra tĩnh khí vân đạm phong khinh như vậy, Trương Nguyên Thanh lại không được, hắn bây giờ cả đầu óc đều là như thế nào chơi chết Bàng chấp sự, đối phương biết bao nhiêu tin tức của Hoa Hồng Đêm Tối, nếu hành động thất bại, mình lại phải gánh vác phiêu lưu lớn bao nhiêu vân vân...

Dọc theo đường đi, hai người không nói nữa, Phó Thanh Dương bưng ly rượu, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Trương Nguyên Thanh hạ thấp ghế dựa lưng, nằm thẳng chợp mắt, khôi phục tinh khí thần.

Đại khái hai mươi phút sau, Phó Thanh Dương buông xuống ly rượu, gần như cùng lúc, xe MPV chậm rãi giảm tốc.

Trương Nguyên Thanh lập tức mở mắt, nhỏm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, xe MPV dừng ở ngoài một tiểu khu sa hoa, tiểu khu này phong cách cực kỳ xa hoa thời thượng, từng tòa kiến trúc dán gạch đen tọa lạc có trật tự.

Đối diện cửa tiểu khu là một quảng trường, ở giữa xây một hồ suối phun, thoạt nhìn, còn tưởng là khách sạn sa hoa.

Thực có tiền nha, giá nhà nơi này ít nhất 15 vạn trở lên nhỉ? Trong lòng Trương Nguyên Thanh cảm khái.

“Bách phu trưởng, cứ như vậy đi vào, có thể đả thảo kinh xà hay không? Không bố trí trước một phen?” Trương Nguyên Thanh đưa ra suy nghĩ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận