Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2743: Hai nơi cửa ải khó khăn (3)

Triệu Thành Hoàng chưa bao giờ trải qua loại chiến sự cỡ lớn này, trong lòng có chút thấp thỏm, vài phần khẩn trương, nhưng cũng không sợ hãi, dù sao làm Thần Dạ Du, chiến trường thật ra cũng là sân nhà.

Bởi vì khắp nơi đều là thân thể cùng vong linh chết đi.

Đang suy nghĩ tản mạn, Triệu Thành Hoàng thấy trên cánh đồng bát ngát, không biết từ khi nào bắt đầu tràn ngập sương mù, sương mù dày đặc che cả bầu trời, khiến bóng đêm vốn thê lương càng thêm tối tăm.

Cùng lúc đó, mấy oán linh hắn sắp xếp ở trên cánh đồng bát ngát bắt giữ được tiếng bước chân chạy nhanh trong sương mù dày đặc.

Một giây sau, các oán linh bị sương mù dày đặc bao vây kia mất đi liên hệ với hắn.

Trong lòng Triệu Thành Hoàng rùng mình, quát to: “Địch tập, địch tập!”

Vừa hô to, vừa lao tới trước trống, cầm dùi trống lên, ra sức gõ.

“Tùng tùng tùng!”

Tiếng trống nặng nề khuếch tán ở trong màn đêm, truyền khắp toàn thành.

Doanh trại yên tĩnh trong nháy mắt sống lại, thủ quân gối giáo chờ sáng như con kiến cùng hành quân, có người chạy về phía giáo trường tập kết, có người tiến vào kho vận chuyển khí giới, công cụ thủ thành.

Binh sĩ đang nghỉ ngơi trên đầu tường, trong thành lâu chen chúc ùa ra, thuần thục vận chuyển ra mũi tên, chuyển ra dầu hỏa, chuyển ra gỗ ném, cùng thao tác máy bắn tên đặt ở đầu thành.

Phó Thanh Dương, Ma Nhãn Thiên Vương cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên dẫn đầu lao tới đầu tường, phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy sương mù nồng đậm màu xám trắng cuồn cuộn ập đến, tốc độ có thể so với ngựa phi, cách tường thành không đủ mười trượng.

Phó Thanh Dương trầm giọng nói:

“Vụ Chủ có thể thuấn di ở trong sương mù, lập tức thổi tan sương mù nồng đậm.”

Câu này đương nhiên là nói cho Hạ Hầu Ngạo Thiên nghe.

Luyện Khí Sư duy nhất trong đội ngũ không nhanh không chậm mở ra hòm đồ, lấy ra một cây quạt lông vũ to lớn sáu thước, ra sức vung lên.

“Ô ô...”

Cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi sương mù dày đặc cuồn cuộn đến trở về.

Hạ Hầu Ngạo Thiên vận đủ sức, không ngừng vung quạt lông so với hắn còn cao hơn, sóng khí ở đầu tường hình thành một vách ngăn vô hình, quạt hết sương mù dày đặc trào lên trở về.

Theo hắn không ngừng vung, sóng khí trong phạm vi trăm mét càng thêm cuồng bạo, tạo thành từng cơn gió lốc cao mấy chục mét, có gió lốc tự mình đập tan ở đầu tường, có gió lốc thì hướng phía cánh đồng bát ngát bằng phẳng chạy đi.

Sóng khí cuồng bạo cuốn lên sương mù dày đặc, hoặc khuếch tán đi bốn phương tám hướng, hoặc cuốn lên bầu trời.

Trong khoảnh khắc, sương mù cuồn cuộn như khói đặc tiêu tán hết, kẻ địch trốn ở trong sương mù dày đặc xuất hiện trong tầm mắt thủ quân.

Kỵ binh giương cung xông lên phía trước, bộ binh khiêng thang mây đứng hàng giữa, phía sau cùng là ngựa đi chậm kéo xe bắn đá.

Thấy thế, hai bách phu trưởng kinh nghiệm phong phú giơ lên cây cờ nhỏ trong tay, phất cờ hiệu ra lệnh.

Trong chiến dịch cỡ lớn thời cổ, ra lệnh chính là phất cờ hiệu, ngôn ngữ của con người rất khó ở trong binh mã loạn lạc truyền tới ba quân, cho dù là Trương Phi loại hảo hán quát ngăn cầu Trường Bản này cũng không được.

Thủ quân đầu tường căn cứ cờ biến hóa, một bộ phận giương cung cài tên, nhắm chuẩn phương xa, một bộ phận nạp máy bắn tên, hiệu chỉnh phương hướng.

Đợi kỵ binh Bắc triều tiến vào trong phạm vi hai trăm bước của tường thành, hai bách phu trưởng đồng thời vung mạnh cờ xuống.

Trong tích tắc, đầu tường vô số mũi tên cùng bắn, như mưa rào càn quét rơi xuống.

Trọng giáp kỵ binh Bắc triều đội mưa tên công kích, một hơi lao tới khoảng cách trăm bước, mới giương cung phản kích, trên thành dưới thành hai loạt mưa tên công ích lẫn nhau.

Bộ binh công thành ở dưới kỵ binh phe mình yểm hộ, giơ tấm chắn tới dưới thành, lắp xong thang mây, cắn sống đao, nhanh chóng leo lên thang mây.

Lúc này, quân phòng thủ trong doanh đã mang theo khí giới thủ thành leo lên đầu thành, quơ lấy gỗ ném, tảng đá liền ném xuống dưới, quân địch công thành rụng như sung.

Nhưng càng lúc càng nhiều bộ binh lao tới dưới thành, giống như con kiến bám vào trên thang mây, nhanh chóng trèo lên.

Thủ quân chuyển đến thùng dầu, trút xuống chất lỏng sền sệt dễ cháy, Hỏa Sư trong quân bắn ra từng ngọn lửa, dẫn cháy dầu hỏa.

Lửa vô tình cắn nuốt quân địch công thành, dưới tường thành nhấc lên ngọn lửa hừng hực, bốc lên khói đặc cuồn cuộn, nhiệt độ nóng bỏng cùng khói đặc khiến những quân địch may mắn chưa bị dầu hỏa giội đến kia không dễ chịu.

Phó Thanh Dương lạnh lùng nhìn chăm chú một màn này.

Thân là Thám Báo cấp cao, hắn thường thấy loại tràng cảnh này, nhưng Linh Quân, Thiên Hạ Quy Hỏa, Triệu Thành Hoàng và Hạ Hầu Ngạo Thiên chưa bao giờ thấy tràng cảnh mạng như cỏ rác này, chịu chấn động mạnh.

Nghề nghiệp của bọn họ quyết định bọn họ vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện phó bản chiến tranh cỡ lớn.

“Vù!”

Tiếng rít thê lương truyền đến, một mũi tên lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng xuyên qua chiến trường, bắn về phía Phó Thanh Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận