Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2795: Phố dài truy đuổi (1)

Ăn sáng xong, Vương Bắc Vọng rời Hồng Tụ quán, ở bên đường tìm một tên ăn mày, dùng hai đồng cùng quần áo trên người, đổi một bộ đồ lam lũ.

Sau đó ở trong ánh mắt nhìn kẻ ngốc của tên ăn mày, cầm bát vỡ rời đi.

Sau khi đi ra một khoảng cách, rời xa tên ăn mày kia, Vương Bắc Vọng nhìn xung quanh, do dự mãi, rốt cuộc ở dưới động lực “Tú Nhi quan trọng nhất”, hô lớn:

“Ta chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn chuyển thế, bây giờ cần gấp mười lượng bạc trở về Thiên Đình, người tốt bụng nào nếu là ra tay giúp đỡ, chờ trở về Thiên Đình, liền phong ngươi làm Ngọc Hoàng Đại Đế.”

Người đi đường lần lượt ném tới ánh mắt thương hại, kinh ngạc, mờ mịt, cùng nhìn người điên.

Cảm giác xấu hổ mãnh liệt xông lên đầu, da mặt Vương Bắc Vọng nóng hổi, thanh âm cũng không tự chủ thấp xuống, cúi thấp đầu, vội vàng rời đi.

Đi ra thật xa, hắn mới một lần nữa lấy dũng khí, lớn tiếng hô to khẩu hiệu, đều không ngoại lệ, thu được ánh mắt khác thường của người qua đường.

Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, qua một canh giờ, Vương Bắc Vọng đang hô khẩu hiệu, bỗng nghe thấy có người thử dò xét nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

Vương Bắc Vọng quay đầu, người hỏi là một nam tử mặc áo vải thái dương ngả sương, lại cẩn thận nhìn, dung mạo người này đã có chút chỉnh sửa.

Lông mày dùng bút than vẽ to, trên mặt bôi một tầng tro mờ, vết sẹo bên trái mặt tựa như cũng là ngụy trang, không giống chân thật.

Tội phạm quan trọng triều đình truy nã? Vương Bắc Vọng kinh nghiệm phong phú, hoài nghi thân phận đối phương có vấn đề, hoặc là tội phạm truy nã, hoặc là gián điệp Bắc triều.

Hai nước giao chiến, Bắc triều phái gián điệp vào kinh thăm dò tình báo, âm thầm gây chuyện đều là thao tác thường quy của chiến tranh.

Từ trưởng lão lúc trẻ tuổi, từng ở trong quân nhậm chức, Vương Bắc Vọng theo hắn học kiếm, ngẫu nhiên sẽ nghe Từ trưởng lão nói về từng trải kiếp sống quân lữ.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn?” Người nọ lại hỏi một lần.

Dựa theo tính cách của Vương Bắc Vọng, như thế nào cũng phải thăm dò nghiên cứu thân phận đối phương một phen, nhưng bây giờ mình tuy không phải tội phạm truy nã, so với tội phạm truy nã còn mẫn cảm hơn.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vì thế Vương Bắc Vọng quay đầu bước đi, nhưng nhớ tới hôn quân dặn dò, lại quay về, nói: “Không sai, ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Sau đó, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, không có câu dưới.

Vương Bắc Vọng chờ đối phương hỏi: Nguyên Thủy Thiên Tôn ở nơi nào? Nhưng đối phương lại không mở miệng

Trong lặng im không tiếng động, nam tử thái dương hoa râm lẩm bẩm: “Ngươi bộ dáng ngu ngốc vô cùng này, sao có khả năng là Nguyên Thủy Thiên Tôn, những lời này là ai dạy ngươi nói?”

Vương Bắc Vọng bật cười một tiếng: “Các hạ mày gian, tai dơi mặt chuột, cũng không phải bộ dáng có thể dính dáng quan hệ với Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

An ủi xong, hắn đánh giá đối phương, suy tư vài giây, nói: “Đi theo ta đi.”

Hắn xem như hiểu, hôn quân dạy hắn đoạn lời đó là ám hiệu chắp nối, chỉ có người móc nối với hôn quân mới có thể nghe hiểu.

Nam tử thái dương hoa râm giơ chân đuổi theo, Vương Bắc Vọng mang theo hắn đường cũ quay về, hai khắc đồng hồ sau, trở về Hồng Tụ quán.

Quy công ở cửa ngăn cản hai người, chán ghét đánh giá Vương Bắc Vọng: “Đi đi đi, xin cơm đi nơi khác.”

Vương Bắc Vọng hạ thấp làm người: “Ngươi vào đi, vào cửa rẽ trái, chỗ sâu nhất.”

Hắn ra hiệu nam tử trung niên đi vào, bản thân đứng ở cửa nhìn ngó vào trong, nhìn thấy nam tử trung niên tóc mai ngả sương tiến vào đại sảnh, không nhìn tú bà chiêu đãi, đi thẳng về phía bàn đó của hôn quân, mơ hồ nghe thấy tiếng hô vui vẻ của cô gái nhỏ Tinh Vệ “Anh Gà Đỏ” .

Trong đại sảnh, Trương Nguyên Thanh nhìn Anh Gà Đỏ ăn như hùm như sói, hỏi: “Sao chỉ một mình anh, người khác đâu?”

Hắn gọi một bàn đồ ăn, nhưng chưa chờ được Tiểu Viên cùng dì trẻ.

“Không biết!” Anh Gà Đỏ nói: “Tôi chưa nhìn thấy các cô ấy.”

“Chưa nhìn thấy?” Trương Nguyên Thanh nhất thời nhíu mày: “Dựa theo ước định, mấy người tối hôm qua nên gặp mặt rồi?”

“Tôi căn bản không đi.” Anh Gà Đỏ vừa ăn vừa nói: “Đôi giày nát kia cậu cho tôi, thiếu chút nữa lấy mạng của tôi, ngày đó sau khi chạy ra khỏi cung, nó liền quấn lấy tôi khiêu vũ, bảo tôi nhảy theo nó. Ông đây con mẹ nó không biết khiêu vũ, nhảy cả đêm không nhảy tốt, liền ăn đạp cả đêm, xương gãy mất bảy tám cái, thật sự chịu không nổi, tôi liền chạy, nó liền đuổi, tôi chắp cánh khó thoát... Ừm, có cháo nhuyễn không, bảo đầu bếp cho ta tôi một bát.”

“Không có, anh tiếp tục nói.” Khương Tinh Vệ nghe mà bừng bừng hứng thú.

“Gà là cách đêm, không tươi, hơn nữa cũng không phải gà luộc.” Anh Gà Đỏ cố mà làm nuốt vào miếng gà, nói tiếp: “Ban đêm cấm, khắp nơi đều là Thành Phòng quân, ban ngày càng không thể thu hút người ta để mắt, thật sự không có cách nào, tôi chỉ có thể kiên trì trả giá, chạy vào một hộ gia đình, đánh ngất chủ hộ, sau đó ở trong sân bị đôi giày nát kia huấn luyện quân sự. Đậu móa, nó huấn luyện tôi suốt hai ngày, Sinh Mệnh Nguyên Dịch cũng dùng ba bốn ống, ngày hôm qua tôi mới thành công nhảy xong một điệu nhảy clacket, ngất đi, ngủ một giấc tỉnh lại liền chạy tới nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận