Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2831: Cờ thủ dở (3)

Tiếp theo, mọi người thương lượng phương án tác chiến chi tiết, sau khi xác nhận xong, Tiểu Viên nhìn về phía tình lang:

“Vậy cậu ở Thiên Cơ lâu vài ngày, có phát hiện gì?”

Trương Nguyên Thanh sờ cằm, “Tôi có hai suy đoán, một là quốc sư đang luyện âm thi, âm thi chiến lực đạt tới cấp 9, cho nên cần quốc vận long khí trấn áp khống chế. Hai là quốc sư vì tấn thăng, dùng phương pháp khác biệt, ý đồ luyện bản thân thành âm vật cường đại nào đó, nhưng Kim Ô muốn chuyển đổi thành âm vật, tương đương chơi với lửa có ngày chết cháy, cho nên hắn cần long khí để điều hòa âm dương.”

“Tôi không thể tới gần nơi quốc sư bế quan, chẳng qua, theo hiểu biết của tôi đối với Thần Dạ Du, hẳn là vậy.” Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói.

“Thần Dạ Du muốn khống chế âm thi mạnh hơn bản thân, độ khó rất cao, Triệu Thành Hoàng lúc trước còn là Siêu Phàm cảnh, đã khống chế một âm thi cấp 4 cũng đã thấy được phần nào.

Siêu Phàm dù sao cũng là giai đoạn lúc đầu của linh cảnh hành giả, đã khó như vậy, huống chi là cấp Chúa Tể.”

Giai đoạn Chúa Tể, cấp bậc chính là thiết luật.

Vượt cấp chiến đấu khó như lên trời, vượt cấp mạnh mẽ chém giết cơ bản người si nói mộng.

Đa Bảo Thiên Tôn toàn thân là bảo, cũng không dám nói mình có thể chiến thắng quốc sư cấp 8 đỉnh phong.

Mà nói quốc sư cấp 8 muốn thao túng âm thi cấp 9, so với Trương Nguyên Thanh thao túng ngũ trảo kim long còn khó hơn.

Tôn Miểu Miểu liên tục gật đầu: “Tôi cũng cho rằng như vậy, tôi không nhớ cấp 8 tấn thăng cấp 9, còn cần long khí gì phụ trợ. Quốc sư đi khẳng định không phải con đường Thần Nhật Du chính thống, hắn xác suất đại khái là luyện mình thành quái vật, giống với Ngân Dao quận chúa.”

“Chuyện quốc sư để bàn luận sau.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu tràn đầy cảm xúc nói: “Trước khi hành động mọi người đều đừng ra ngoài, miễn cho bị quốc sư an bài sát thủ lần lượt đánh tan, mặt khác cũng cần phòng bị khả năng Trịnh gia tập kích bất ngờ Dương phủ.”

“Làm sao biết cường đạo sẽ không học mình? Mặc dù quốc sư cùng Trịnh gia trước mắt đều đang cầu ổn.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Tinh Vệ: “Tinh Vệ ngoại lệ, em theo anh ra ngoài một chuyến.”

Rời Dương phủ, Trương Nguyên Thanh điều khiển âm thi, ngồi một chiếc xe ngựa mộc mạc, đi tới bên ngoài phủ Vĩnh Yến quận vương Triệu Giai.

Trương Nguyên Thanh giao cho xa phu kim bài Dương Chính từ trong cung mang ra, cách rèm, cầm loa nhỏ, nói:

“Đi gõ cửa, bảo Triệu Giai đi ra gặp ta, nhớ kỹ đừng truyền bá ra ngoài.”

Xa phu cung kính tiếp nhận kim bài vua ban hình bầu dục, làm bằng vàng ròng, vội vàng xuống ngựa, chạy về phía cổng phủ quận vương.

Người gác cổng nghe tiếng đi đến, nghe xong phu xe thuật lại, nhìn xe ngựa một lần, nhanh chóng đóng cửa lại, trở về thông báo.

Qua khoảng một khắc, Triệu Giai bụng phệ, toàn thân lụa là lẻ loi một mình ra khỏi phủ.

“Bệ hạ?' Triệu Giai đứng ở ngoài xe, nhỏ giọng thăm dò.

“Vương thúc, lên xe nói chuyện.” Trương Nguyên Thanh nhàn nhạt đáp lại.

Triệu Giai hình thể mập mạp động tác nhanh chóng trèo lên xe ngựa, chui vào buồng xe, quả nhiên nhìn thấy âm thi ngày đó bệ hạ thao túng, cùng một thiếu nữ lạ mặt.

Bánh xe lộc cộc, xe ngựa đi vào đường lớn, không nhanh không chậm tiến lên.

Trương Nguyên Thanh giới thiệu: “Vương thúc, vị này là Sở mỹ nhân hậu cung của trẫm.”

Người con gái thợ săn kia bệ hạ lúc đi săn mùa thu mang về? Triệu Giai hướng về phía Khương Tinh Vệ khẽ gật đầu, thân là quận vương, địa vị hắn cao thượng, cũng không cần ton hót, nịnh nọt một vị “mỹ nhân” .

Trương Nguyên Thanh đổi giọng: “Nàng ấy cũng là thích khách Thần Duệ quân an bài ở bên cạnh ta.”

Triệu Giai bỗng nhiên khẩn trương.

“Không cần khẩn trương, Sở mỹ nhân ở sau khi mây mưa cùng trẫm một phen, đã triệt để yêu trẫm.”

Trương Nguyên Thanh từ trong loa nhỏ lộ ra giọng điệu mang theo mấy phần đắc ý, “Chính là nàng liều chết cứu giúp, ta mới có thể từ trong Trịnh Văn Hàn ám sát chạy ra khỏi hoàng cung. Bây giờ, ta muốn dẫn ngươi đi gặp dư nghiệt Thần Duệ quân, biến bọn họ thành người mình.”

Vẻ mặt Triệu Giai lập tức trở nên ngưng trọng, cau mày.

Khương Tinh Vệ bên người tràn ngập tò mò hỏi: “Cái gì là một phen mây mưa?”

Trương Nguyên Thanh liếc nhìn cô: “Trở về tự mình tra máy tính.”

Khương Tinh Vệ “A” một tiếng, quay đầu liền ném chuyện này sang một bên, tra máy tính là không thể nào, phàm là việc có liên quan với học tập, cả một đời cũng đừng nghĩ khiến cô chủ động.

So sánh, vẫn là đánh phó bản thú vị... Khương Tinh Vệ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu lại hàng lông mày đẹp:

“Nhưng em không biết Thần Duệ quân trốn ở nơi nào nha.”

“Thôn chỗ nhà em, là một cứ điểm bí mật của Thần Duệ quân, sau khi em vào cung, cha em liền rời thôn, nhưng hắn rời đi, chỉ là bề ngoài giả dối che đậy triều đình, trong thôn còn có thành viên khác của Thần Duệ quân ẩn núp, chú ý nhà trống của nhà em mọi lúc, đây là anh mấy ngày trước thông qua linh phó quan sát được.”

Trương Nguyên Thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận