Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2891: Dao Quang điện (2)

Trương Nguyên Thanh day day mi tâm đang căng lên, nói:

“Chờ phong ấn giải trừ, bộ phận linh thể kia liền có thể cầm về.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Hạ Hầu Ngạo Thiên: “Thao túng một máy bay không người lái đi theo tôi.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên lập tức lấy ra rương kim loại đen, mở nắp rương, nối dây thần kinh, khống chế một máy bay không người lái đi theo sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn, tiến vào Nam Uyển.

Phó bản cỡ nhỏ loại cửa ải có một chỗ tốt, dưới tình huống thủ đoạn đủ nhiều, có thể từ từ dò xét, có tỉ lệ chấp nhận sai số khá mạnh.

Đương nhiên, sau khi chính thức tiến vào phó bản, liền phải xem tình huống mà quyết định.

Ít nhất bây giờ, thời gian của bọn họ rất dư dả.

Trương Nguyên Thanh dẫn máy bay không người lái nhanh chóng chạy đi, lần nữa tiến vào lầu các, trông thấy âm thi của mình ngã xuống trên bậc thang, đầu cùng thân thể tách rời.

Máy bay không người lái dừng giữa không trung, phân phối camera chìm xuống, nhìn chằm chằm thi thể, trong loa truyền đến tiếng của Hạ Hầu Ngạo Thiên:

“Bộ dạng cái chết giống với thi thể, thì ra giết chết những đệ tử Thục Sơn này, là tiếng bước chân kia.”

Trương Nguyên Thanh “Ừ” một tiếng, đưa tay chạm đến âm thi, nói:

“Bộ phận linh thể của tôi ngay trong âm thi, lại không cách nào thu hồi, nó bị một luồng lực lượng thần bí phong ấn.”

“Chém trúng thân thể, nguyên thần sẽ bị phong ấn trong thể xác? Đây cũng không phải là tin tức tốt nha.” Hạ Hầu Ngạo Thiên giọng điệu trầm thấp, vội vàng mang tình huống nơi này phản hồi cho đồng đội bên ngoài.

“Lên lầu nhìn xem.” Trương Nguyên Thanh không chú ý âm thi của mình nữa, một bước ba bậc, nhanh chóng leo lên lầu hai.

“Con mắt” của máy bay không người lái khôi phục nhìn thẳng, mang theo tạp âm của cánh quạt, mau lẹ đuổi theo.

Trương Nguyên Thanh đi mấy bước leo lên bậc thang, tới lầu hai, chỉ thấy trong sảnh rộng lớn, mười mấy thi thể không đầu quần áo mục nát ngồi khoanh chân, bọn họ tạo thành một vòng tròn, tựa như đang ngồi thiền, có sự khác biệt rõ ràng với đám thi thể dưới lầu một.

Đầu của những người đang ngồi thiền này, hoặc lăn đến sau lưng, hoặc lăn đến trước mặt, hoặc rơi giữa hai chân.

“Giống như một loại trận pháp nào đó cần nhiều người duy trì... Bọn họ thông qua trận pháp chống lại nguy cơ do tiếng bước chân tạo thành, nhưng đều thất bại.” Trong máy bay không người lái vang lên phân tích của Hạ Hầu Ngạo Thiên.

Thân là Học Sĩ, hắn phi thường mẫn cảm với trận pháp.

Trương Nguyên Thanh ‘Ừ’ một tiếng.

“Trong giới thiệu phó bản, từ khi chủ điện tiêu tán tới khói đen bao phủ Nam Uyển, tiếng bước chân, tiếng cười cùng tiếng ồn ào trong khói đen, so với vũ khí của Kiếm Khách còn sắc bén hơn.

Bản chất của tiếng bước chân là cái gì? Hoặc là nói, bản thể là cái gì?”

Đang lúc nói chuyện, hắn nhìn xung quanh, nhìn thấy bên tay trái bày một cái bàn thấp, một thi thể không đầu ngồi khoanh chân bên cạnh bàn. Đầu của thi thể lăn xuống bàn, nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn đầu cầu thang, có chút dọa người.

Thi thể này tựa như là sư trưởng của đám người chết, cũng là người chủ trận, tương tự không thoát khỏi vận rủi.

Bên trái thi thể là giá sách, bên phải là bồn hoa, bức tường sau lưng treo một thanh kiếm.

Trương Nguyên Thanh nhanh chóng kiểm tra một phen, phát hiện đều là bí tịch kiếm tu Thục Sơn, có kiếm thuật, có giảng kiếm tâm, có nghiên cứu kiếm ý.

Khi hắn cầm lên một bản ‘Phiên Vân Tẩy Kiếm Lục’ cuối cùng, phát hiện bên trong kiếm tịch kẹp thứ gì đó.

Lật ra xem, là một tờ giấy viết thư, trang giấy đã ngả vàng, trở nên giòn, vết mực ảm đạm.

“Bất Lương Soái thân khải:

Ta chính là trưởng lão Huyền Chân của Thục Sơn Nam Uyển, từ khi ngươi mượn đi Bạch Đế Quan, xưng tìm được cơ hội trường sinh, chưởng giáo chân nhân liền như điên dại, đắm chìm trong kho sách, ngày đêm nghiên cứu, mỗi khi cảm giác có thu hoạch, liền ra ngoài du lịch thăm tiên, tìm kiếm phép trường sinh.

Vội vàng ba năm trôi qua, nửa tháng trước, hắn đột nhiên trở về sơn môn, triệu tập chúng ta, tự xưng ở trong di tích thượng cổ thăm dò được bí ẩn linh lực suy kiệt, nếu có thể phá giải, thì có thể thay trời đổi đất, khiến thiên đạo trở về vị trí, linh lực tái hiện. Đến lúc đó, người người đều có thể trường sinh, người người đều có thể thành tiên. Sau đó, chưởng giáo ở sau núi bế quan.

Bảy ngày trước, ngọn chủ phong bị một làn khói đen bao phủ, ngăn cách với thế gian, trong đêm có từng đợt tiếng quỷ khóc, tựa như âm phủ. Ba vị trưởng lão chúng ta dốc hết thủ đoạn, không ngăn được nó.

Ta biết ngài cùng Tố Vấn trưởng lão giao tình không cạn, từng có một đoạn trần duyên, mong ra tay giúp đỡ, giúp Thục Sơn vượt qua kiếp này.”

Trương Nguyên Thanh xem thư xong, nghiêng đầu nhìn về phía máy bay không người lái ở bên, nói:

“Xem, tựa như là chưởng giáo Thục Sơn ở trong di tích thượng cổ phát hiện thứ gì, nghiên cứu lung tung, lúc này mới đưa tới họa diệt môn. Ừm, vậy giải thích thông rồi, chỉ có hung vật thượng cổ, mới có thể hủy diệt Thục Sơn loại môn phái lớn này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận