Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3143: Tình cũ khó bỏ (2)

Âm Cơ run rẩy giơ tay lên, khẽ vuốt gương mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, ánh sáng hư ảo lấp lóe, cô lại nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi tầm thường, hai đầu lông mày ngưng đọng trang thương kia.

Trong chốc lát, nước mắt cô rơi như mưa.

Cô vững tin người trước mắt chính là Ma Quân!

Chính là tình lang mình nhớ mãi không quên, đến chết cũng không đổi. Những chuyện cũ này, không phải bản thân Ma Quân, tuyệt đối không nói ra được.

Lưu luyến không rời nhìn một lát, Âm Cơ xóa đi huyễn thuật, nhìn chăm chú khuôn mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, nức nở nói:

“Đây mới là bộ dáng thật sự của cậu?”

Cô biết Ma Quân năm đó đeo Nhẫn Dịch Dung, biết khuôn mặt nhớ mãi không quên kia cũng không phải là bộ dáng chân thực của người mình yêu nhất.

Nhưng cô chưa bao giờ đi thăm dò chân dung dưới “mặt nạ”, bởi vì cô biết, đó là tôn nghiêm cùng quật cường sau cùng của Ma Quân.

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, giọng nói uy nghiêm trầm thấp trở nên dịu dàng:

“Âm Cơ tỷ tỷ, tôi trở về!”

Trái tim Âm Cơ, ở lúc này điên cuồng nhảy lên, kích động, vui sướng người mình yêu nhất mất rồi mà lại có được, gần như bao phủ cô, khiến cô khó mà hít thở.

Nhưng trong lòng vẫn có mấy phần nghi hoặc, cô không thể dám tin Ma Quân còn sống, dù sao đây là sự thật các Bán Thần đều công nhận.

Nhưng cô không dám hỏi, sợ chân tướng là một vở kịch, một phen nhục nhã.

Cô không cách nào lại tiếp nhận một lần mất đi.

Trương Nguyên Thanh tựa như nhìn thấu tâm tư của cô, nói ra:

“Năm ngoái, tôi bị Tinh Thần Chi Chủ cùng Thái Âm Chi Chủ vây giết, hình thần câu diệt, nhưng tôi còn chưa hoàn toàn chết đi...”

Hắn mang tình huống mình phục sinh nói chi tiết cho Âm Cơ, che giấu quan hệ của mình cùng Hư Không Bán Thần, chỉ nói đó là người đầu tư.

“Thì ra là cậu...” Âm Cơ cười, nước mắt lại tràn mi mà ra: “Thì ra tôi sớm đã nhìn thấy cậu, sớm đã gặp cậu...”

Cô khó kìm lòng nổi lao vào trong lòng Trương Nguyên Thanh.

Qua thật lâu, miễn cưỡng bình ổn cảm xúc, cô nắm chặt lấy tay tình lang, như sợ một lần nữa mất đi, thử dò xét nói:

“Cậu... có nắm chắc chiến thắng Tinh Thần Chi Chủ không?”

“Làm hết sức mình nghe mệnh trời!” Uy nghiêm trên mặt Trương Nguyên Thanh tựa như tuyên cổ bất biến.

Âm Cơ mím môi một cái:

“Những người tình kia của cậu...”

Uy nghiêm trên mặt Trương Nguyên Thanh tựa như tuyên cổ bất biên, nhưng lần này có chút hương vị gắng chống đỡ: “Tuổi nhỏ hoang đường, tôi sẽ cố sức không đi quấy rẩy, cố gắng cho ra bồi thường.”

“Quan Nhã kia...” Âm Cơ lại nói.

Đây là điều cô để ý nhất, cô là mối tình đầu của Ma Quân, Quan Nhã là mối tình đầu của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trương Nguyên Thanh không nói gì.

Âm Cơ liền không hỏi thêm nữa, cười cười, dịu dàng nói: “Tôi vị cách quá thấp, không giúp được cậu, nhưng sẽ ở kinh thành chờ cậu. Thân phận Ma Quân, cần giữ bí mật không?”

Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Tôi là Ma Quân, Ma Quân là tôi.”

Hắn nhìn về phía sắc trời đã tối, nói: “Âm Cơ tỷ tỷ, tôi phải đi rồi.”

Thời gian không nhiều, hắn nhất định phải nhanh chóng tập hợp đủ mảnh vỡ bản đồ kho báu.

Âm Cơ lần nữa lao vào trong lòng hắn, vuốt ve rất dùng sức, tựa như buông tay, hắn sẽ biến mất.

Nhưng lần này, cô khắc chế thời gian vừa vặn, thoát ly vòng ôm, cười gật đầu.

Trương Nguyên Thanh hóa thân hào quang vàng óng xông lên mây xanh.

Âm Cơ nhìn qua phương hướng hắn biến mất, đứng lặng thật lâu, không chịu rời đi.

Ước chừng sau năm phút, Hồng Anh trưởng lão buông xuống tiểu viện, nhìn học trò mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong lòng giật mình, thấp giọng thử dò xét:

“Hắn tìm con nói cái gì?”

Bà càng muốn hỏi hơn chính là, hắn đã làm cái gì đối với con!

Âm Cơ vừa khóc vừa cười: “Lão sư, hắn trở về rồi, hắn trở về rồi...”

Hắn trở về rồi? Hồng Anh trưởng lão nhíu mày: “Có ý tứ gì?”

Âm Cơ nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là Ma Quân!”

Hồng Anh trưởng lão như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.

...

Tây Bắc.

Thành thị nhỏ nào đó kinh tế tụt lại phía sau, chợ ngoại ô rời xa trung tâm, trong một biệt thự có vườn hoa, Bát hộ pháp “Vua Rừng Rậm” của Ám Dạ Mân Côi đang ôm hai cô gái trẻ mặc bikini, ở trong phòng khách rộng rãi đung đưa lắc lư, trong loa phát ra âm nhạc sống động.

Hắn khoảng ba mươi tuổi, có bề ngoài rất tuấn tú cùng cơ thể cân đối khỏe mạnh, nghề nghiệp Mộc Yêu giao cho hắn khí chất ôn hòa, dù không thi triển năng lực, không dựa vào tiền tài, cũng có thể câu dẫn vô số cô gái chất lượng cao.

Trong phòng khách có hai cái bàn ăn phủ vải trắng, bên trên bày đầy trái cây, rượu cùng thức ăn, có đầu bếp không ngừng thay đổi món ăn nóng.

Trong phòng khách có chín cô gái gợi cảm quần áo hở hang, các cô có đôi chân dài giống như siêu mẫu, lại có ngực siêu mẫu không có, tỷ lệ phần trăm mỡ của các cô có thể xưng hoàn mỹ, ngực bự mông cong eo nhỏ chân dài.

Những cô gái này đều là thành viên Ám Dạ Mân Côi, lại đều là nghề nghiệp Mộc Yêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận