Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3203: Liều mạng (1)

Đạo cụ này không cách nào thu vào hòm đồ, phần lớn thời gian hắn đều sẽ mang ở trên người, bên trong có audio hắn dùng để cảnh tỉnh bản thân không quên tâm nguyện ban đầu, có audio hắn cùng các loại nữ nhân lên giường, có giọng nói rác rưởi sau khi hắn trở thành Chúa Tể, đi khắp nơi còn sót lại.
Những nội dung này, Trương Nguyên Thanh nghe rất cẩn thận, một đoạn cũng không bỏ sót.
Nhưng số lượng audio quá nhiều, đến trước mắt, hắn nhiều nhất nghe được hai phần ba...
Nương theo âm thanh điện tử, lại một đoạn audio truyền đến, trong loa truyền đến tiếng của hắn:
“Anh họ, có chuyện muốn nhờ anh!”
“Nguyên Tử đi tìm cháu?”
Giang Ngọc Nhị cảm thấy không hiểu đối với lời nói của cháu trai lớn, đây không phải một chuyện rất bình thường à.
Trần Nguyên Quân trầm ngâm mấy giây, nói:
“Sau khi khôi phục ký ức, cháu mới nhớ tới trong hơn ba năm, Nguyên Tử sớm chiều ở chung kia là đứa trẻ thiểu năng chỉ có thể câu thông, tư duy khô khan. Nhưng, trong một đoạn trí nhớ, Nguyên Tử biểu hiện ra trí thông minh là bình thường.
Cái này sinh ra mâu thuẫn với trí nhớ của cháu, cháu không biết là ký ức của mình xảy ra vấn đề, hay là thật có chuyện như vậy.”
Giang Ngọc Nhị lập tức nhíu mày.
Làm người thôi miên, cô rất rõ ký ức của Trần Nguyên Quân sẽ không bị hao tổn, thôi miên bản chất chỉ là “lãng quên”, nhớ chính là nhớ, sẽ không xuất hiện tình huống ký ức rối loạn.
Cũng chính là nói, Nguyên Tử ở lúc là Ma Quân, đã từng đi tìm Trần Nguyên Quân!
“Cháu nhớ không lầm, là Nguyên Tử lén lút đi tìm cháu, ân, nếu như cháu thật sự từng gặp nó, hẳn là có thể trong nháy mắt ý thức được hai Nguyên Tử khác biệt, từ đó phát giác được không thích hợp, nhưng cháu chưa có bất cứ phản ứng nào.”
Giang Ngọc Nhị nhíu mày hỏi:
“Hẳn là nó sau khi tìm cháu, lại thôi miên cháu, nó tìm cháu làm cái gì?”
Trần Nguyên Quân cười khổ nói: “Đây chính là nguyên nhân cháu vội vã trở về, cháu nhớ lại đoạn chuyện cũ này, nhưng quên chi tiết cụ thể.”
Nói đến đây, hắn hỏi:
“Nguyên Tử tựa như không liên lạc được, cháu gọi điện thoại không ai bắt máy.”
Em họ cậu đang bận giải cứu thế giới đó! Giang Ngọc Nhị suy tư mấy giây, nói: “Cô dùng thuật thôi miên giúp cháu nhớ lại một phen.”
Cô đưa tay thò vào trong túi quần, lấy ra một đồng tiền xu, “Nhìn nó, cô sẽ búng nó đến không trung, khi nó hạ xuống xong, cháu sẽ tiến vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng.”
Phân thân vị cách càng cao, hao tổn linh lực càng lớn, mà linh lực là do bản thể thanh toán, phân thân cô chỉ là dùng để bầu bạn người nhà, đương nhiên sẽ không có vị cách quá cao.
Tiền xu bắn lên giữa không trung, sau khi xoay tròn, “Ting” rơi xuống đất.
Con ngươi Trần Nguyên Quân nhất thời tan rã, như là tiến vào mộng du, cơ bắp thân thể chậm rãi lỏng, sắc mặt an bình, cảm xúc bình tĩnh. Thanh âm Giang Ngọc Nhị mờ mịt dịu dàng, tựa như người mẹ nói nhỏ: “Nguyên Tử tìm cháu có chuyện gì?”
Trần Nguyên Quân trả lời như nói mê: “Cháu, không nhớ rõ...”
Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Tựa, tựa như là chuyện gì rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng...”
Lông mày Giang Ngọc Nhị nhíu lại từng chút một, lại hỏi mấy lần, đạt được vẫn là câu trả lời tương tự.
Bang New York, thân thể phân thân Trương Nguyên Thanh bỗng nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào Loa Miêu Vương.
Thanh âm trong loa, không phải cố ý khàn giọng, là giọng bình thường của hắn.
Ma Quân, cũng là hắn, dùng chính là giọng bình thường, mà người nói chuyện cùng, là biểu ca... Hắn cũng chỉ có một biểu ca.
Quả nhiên, trong audio vang lên Trần Nguyên Quân trả lời, lời ít mà ý nhiều: “Chuyện gì?”
Trương Nguyên Thanh lập tức vểnh tai, nhưng, trong Loa Miêu Vương vang lên dòng điện “xẹt xẹt”, thanh âm của hắn bị âm thanh dòng điện bao trùm.
Mây giây sau, thanh âm mới khôi phục rõ ràng:
“Biểu ca, nhìn cái đồng hồ này... Ở sau khi em đếm ba tiếng, anh sẽ quên đoạn nói chuyện này hôm nay, quên chuyện em từng nhờ anh, ba, hai, một...”
Audio kết thúc!
“May có mày.” Trương Nguyên Thanh vỗ vỗ Loa Miêu Vương, lấy đó ngợi khen, nói: “Tiếp tục!”
Sau đó còn có rất nhiều audio, vì an toàn, đều phải nghe hết.
“Hồng hộc, phù...”
Ánh mắt Ma Nhãn Thiên Vương là một mảng màu máu, đó là máu tươi trên cái trán vỡ vụn chảy vào trong mắt.
Quần áo trên người hắn đã rách nát, toàn thân trần truồng, đương nhiên, loại trường họp này cũng không ai chú ý vấn đề lõa thể.
Thân thể của hắn đã thủng trăm ngàn lỗ, tám cánh tay tráng kiện gãy mất lại mọc ra, mọc ra lại gãy mất, bây giờ chỉ còn ba cái, còn lại vô lực tái sinh.
Toàn thân hắn bị vỡ nát gãy xương, máu thịt phần eo, lưng lật lên từng khối, nội tạng bên trong mơ hồ có thể thấy được.
Chiến đấu cường độ cao thời gian dài, gần như ép khô thể lực của hắn, mà Nhật Thăng Phù do Thái Dương Chi Chủ tự mình luyện chế trấn áp tất cả linh lực, đoạn tuyệt khả năng cướp lấy linh lực, chữa trị bản thân.
Trừ thương tích thân thể, thương thế phương diện linh hồn mới thật sự là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận