Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3212: Về nhà (2)

Ta không biết ta hi sinh có hữu dụng hay không, cái chết của ta hôm nay, đã không vì đồng bạn, càng không vì Thái Dương Chi Chủ, vì thủ hộ!
Thủ hộ trật tự, thủ hộ sinh mệnh, lấy danh nghĩa Kỵ Sĩ...
Hào quang màu đồng thau trang nghiêm thần thánh sáng lên, trong cõi hư vô thành lập quy tắc!
Tiếp theo, Địch Thái vươn tay, xa xa nhắm vào Nam phái Huyễn Thần, mạnh mẽ đưa tay.
“Ô ô!”
Từng cơn gió lốc đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao bọc lưỡi đao gió, như là lưỡi dao đáng sợ nhất trên đời.
Toàn bộ phó bản đều bị gió lốc đáng sợ lấp đẩy.
Thây thế, Nam phái Huyễn Thần thân ở vòng vây của gió lốc, chỉ có thể kiên trì đánh vỡ quy tắc Kỵ Sĩ chế định, thi triển kỹ năng “Hư Vô”, để từng cơn gió lốc bỗng dưng biến mất.
Địch Thái tựa như chỉ đợi cơ hội này, nắm lấy kiếm thẳng của Kỵ Sĩ lướt lên, càng bay càng cao, ở trên không trung bộc phát ánh sáng mạnh mẽ, thanh âm uy nghiêm quanh quần toàn bộ phó bản:
“Kẻ vi phạm, đáng chém!”
Giơ cao kiếm thẳng, ra sức chém xuống!
Kiếm quang màu đồng thau như hải triều, như thác nước, ầm ầm lao về phía Nam phái Huyễn Thần.
Nam phái Huyễn Thần bình tĩnh dẫn ra tinh thể trên không trung, khiến nó hạ xuống vô cùng vô tận linh lực, chen chúc ùa vào trong cơ thể.
Khí tức của hắn liên tiếp tăng vọt, hắn huyễn hóa ra từng ngọn núi cao, từng dòng sông bỗng dưng xuất hiện, từng ngọn núi từ trên trời giáng xuống, hình thành huyễn tượng thế giới rộng lớn vô biên, sinh cơ bừng bừng, mang kiếm quang như thác nước trên chín tầng trời rơi xuống nuốt hết.
Đồng thời thử thao túng cảm xúc Địch Thái, lại phát hiện ý thức của đối phương như là sắt cứng rắn nhất trên đời.
Đây là tử chí!
Trên đời không có ý chí nào so với nó còn kiên định không sợ hãi hơn.
Ầm một tiếng, kiếm quang xé rách thế giới huyễn tượng, cả hai đồng thời quy về hư vô.
“Kẻ vi phạm, đáng chém!”
Kỵ Sĩ đơn truyền chợt bổ tới kiếm thứ hai, kiếm thứ nhất đánh là “cấm chỉ thi triển hư vô”, kiếm thứ hai đánh là “cấm chỉ sử dụng huyễn cảnh” .
Nam phái Huyễn Thần lặp lại chiêu cũ, bện ra thế giới huyễn cảnh sinh cơ dạt dào, ý đồ nuốt chửng kiếm quang.
Lúc này, Tam Đạo sơn nương nương lướt thẳng chân trời, như là sao băng màu vàng lao ngược lên không trung.
Sao băng va vào trong tinh thể tối tăm âm trầm, bỗng nhiên bành trướng, hóa thành một vầng mặt trời chói chang vàng óng ánh.
Mặt trời chói chang ngăn trở tinh thể.
Nhất thời, linh lực tràn ngập trong phó bản tiêu tán hết, Nam phái Huyễn Thần cũng giống như bị hung hăng cạo một nhát dao, khí tức đột nhiên trượt dốc, mất đi tăng phúc.
Kiếm quang màu đồng thau như thác nước phá vỡ huyễn cảnh, nuốt sống Nam phái Huyễn Thần, Huyễn Thuật Sư thân thể suy yếu tan thành tro bụi ngay tại chỗ.
Chờ kiếm quang lắng lại, Nam phái Huyễn Thần không chút tổn hại đứng ở không trung, chẳng qua là lấy hình thái nguyên thần.
Địch Thái một lần nữa giọng điệu uy nghiêm ban bố pháp lệnh:
“Ta lấy danh nghĩa Kỵ Sĩ tuyên bố, quy tắc trận chiến này: Cấm chỉ lấy hình thái nguyên thần xuất hiện!”
Hào quang màu đồng thau khuếch tán, trong cõi hư vô thành lập quy tắc.
Nam phái Huyễn Thần bốc lên từng làn khói đen, như chịu pháp tắc áp chế, nguyên thần gặp đả kích, suýt nữa tán loạn.
Đầu tiên là bị ngọn lửa của Xích Nhật Hình Quan thiêu đốt, về sau hai lần bị Chày Phục Ma xuyên thủng, tình trạng của hắn vốn đã không tốt, ở dưới tình huống mất đi trận pháp tăng phúc, nguyên thần đã suy yếu.
Cũng may nguồn lực lượng này, chung quy là không thể giết chết hắn, chậm rãi lắng lại.
Nhưng, Địch Thái nhờ vào đó thu hoạch được quy tắc tăng phúc, khí tức tăng vọt, lại sải bước ra, phát động trừng phạt:
“Kẻ vi phạm, chém!”
Một kiếm chém xuống, kiếm quang huy hoàng lấy tư thái không cách nào tránh né, chém trúng nguyên thần của Nam phái Huyễn Thần.
Cái này khác với vừa rồi công kích nhằm vào thân xác, lần này nhằm vào chính là linh hồn, Kỵ Sĩ “Trừng phạt” là quy tắc, nếu như đối phương là thân xác, kiếm quang kia liền nhằm vào thân xác.
Nếu như đối phương là linh hồn, thì tiêu diệt linh hồn!
Trừng phạt tất nhiên giáng xuống, mặc kệ là loại hình thái nào.
Nguyên thần Nam phái Huyễn Thần tan rã ở trong kiếm quang màu đồng thau, vị cường giả này tiếu ngạo sáu mươi năm, vị này đỉnh phong nghề nghiệp Huyễn Thuật Sư, rốt cuộc không cách nào khống chế nữa, phát ra gào thét thê lương, không cam lòng.
Một khối tinh thể màu đen từ không trung rơi xuống.
Tinh thể không ngừng bốc hơi năng lượng vật chất tối tăm mờ mịt, tràn ngập trên không trung, hình thành từng màn huyễn tượng, có sa mạc, cánh đồng tuyết, rừng rậm, núi cao, thành thị sắt thép...
Đây là vật phẩm Bán Thần.
Một vị Huyễn Thần hoàn toàn ngã xuống.
Tam Đạo sơn nương nương thoát ly tinh thể âm trầm, khuôn mặt trong trẻo lạnh nhạt lộ ra một sự nhẹ nhõm, cô nhìn về hướng Kỵ Sĩ đơn truyền, Giang Ngọc Nhị cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên, cũng lặng lẽ nhìn chăm chú Kỵ Sĩ đứng ở không trung, trong ánh mắt có chút đau thương, như là đang đợi thời khắc nào đó tiến đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận