Linh Cảnh Hành Giả

Chương 368: Cổ trấn che dấu kịch tình (5)

Chày Phục Ma ba cạnh bén nhọn, đâm vào đùi, chảy ra từng mảng lớn tinh huyết, phát ra hào quang màu vàng tinh thuần dữ dội. Hiệu quả phá ma cùng tịnh hóa chồng chất, sự dụ hoặc làm thần trí người ta bị lạc kia tiêu tán, lý trí chiếm lĩnh cao địa.
Nhưng dục vọng cũng chưa hoàn toàn biến mất, bởi vì cái này trên bản chất cũng không phải “ngoại vật”, chày Phục Ma tịnh hóa cùng phá ma, không thể làm người ta biến thành hòa thượng lòng như nước lặng.

Bốp! Bốp! Bốp!

Trương Nguyên Thanh giơ tay chém xuống, chém ngất ba đồng đội, tránh cho bọn họ rơi vào vực sâu.

Xử lý xong đồng đội phát điên, Trương Nguyên Thanh yên lặng chờ một lát, nhưng chưa thu được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ ẩn.

Phát hiện khác thường, Từ Tú Nhi mở mắt, giờ phút này, gò má cô ửng hồng càng thêm rõ ràng, da thịt trắng như tuyết nhuộm lên mảng đỏ ửng, sóng mắt lấp lánh ướt át. Bờ môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra giọng nói ngọt ngào:

“Quan, quan nhân, cho tôi...”

Ồ, nhắc nhở nhiệm vụ ẩn chưa bắn ra, vì sao? Mình rõ ràng đã thoát khỏi sắc đẹp dụ hoặc. Trương Nguyên Thanh âm thầm nhíu mày. Nhiệm vụ ẩn chưa kích hoạt, khẳng định là có nguyên nhân, hắn tính tiến thêm một bước mò mẫm kịch tình.

Trầm ngâm vài giây, Trương Nguyên Thanh không đi nhìn thân thể mềm mại của Từ Tú Nhi, đè nén một mảng dục vọng trong lòng, nói: “Từ quả phụ, chúng ta đến tán gẫu.”

Nghe thấy hai chữ “quả phụ”, dục vọng trong mắt Từ Tú Nhi hơi rút lui, nhưng sau đó lại bị dục niệm cuồn cuộn thay thế, yểu điệu đáp lại: “Quan nhân, ngài, ngài muốn hỏi cái gì? Van cầu ngài thương xót, cho tôi đi.”

“Trả lời vấn đề của tôi, tôi liền thỏa mãn cô.” Trương Nguyên Thanh vẽ cái bánh lớn, hỏi: “Cô biết con trai bà Vương sao.”

Từ Tú Nhi si ngốc cười duyên: “Biết, đó là thân mật của người ta.”

A? Cái gì? Câu trả lời này khiến Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, hắn không ngờ hai bên là quan hệ như vậy, cái này không phù hợp sự căm hận của bà Vương đối với cô. “Hắn vì sao sẽ bị nguyền rủa? Cô lại vì sao sẽ ở chỗ này?” Trương Nguyên Thanh lại hỏi.

Từ Tú Nhi im lặng, chưa trả lời.

Hai bên giằng co một lát, trong miệng cô bay ra một tiếng rên rỉ mê người, bất đắc dĩ khuất phục, nói: “Là cô gái kia... Quan nhân, chớ trêu đùa người ta nữa, yêu thương người ta đi.” Trương Nguyên Thanh không chút dao động, nói: “Cô ta là ai.”

Trong sóng mắt lấp lánh của Từ Tú Nhi đột nhiên phun ra oán độc cùng căm hận, cắn răng nói: “Hậu nhân của Âm Dương Tán Nhân, kẻ khống chế thực tế của trấn Âm Dương.”

“Cô ta vì sao phải nguyền rủa con trai bà Vương?”

Từ Tú Nhi lại không nói chuyện nữa, túm lấy quần Trương Nguyên Thanh, cầu xin: “Quan nhân, người ta thật khổ, van cầu ngài thương xót, mau cho tôi...”

Chày Phục Ma tịnh hóa dụ hoặc trên người cô gái này, nhưng dứt bỏ mị hoặc đáng sợ kia không nói, một cô gái dung mạo quyến rũ dáng người linh lung cầu lâm hạnh, làm đàn ông bình thường, không có khả năng không có ý gì.

Đấu sức chịu đựng với mình? Công hiệu của chày Phục Ma chỉ có vài phút, cùng lắm thì ta đâm mình vài lần... Trương Nguyên Thanh cố nén không đi nhìn thân thể của cô, mặt không biểu cảm. Từ Tú Nhi thấy mình không thể dụ hoặc hắn nữa, khuất phục, ai oái nói:

“Người ta từ nhỏ đã xinh đẹp, lại bị gả cho một tên ma ốm, thành hôn không được mấy năm, con quỷ bệnh đó liền đi mất. Mấy năm qua khổ sở không có chỗ dựa, nhận hết xem thường cùng ức hiếp. Đứa con trai đó của bà Vương là lưu manh trên trấn, suốt ngày chơi bời lêu lổng, ban đêm của ngày nào đó lẻn vào nhà người ta, bắt, bắt nạt người ta.

“Người ta một nữ tử yếu đuối làm sao phản kháng, lại một mình giữ khuê phòng nhiều năm, sau vài lần, liền, liền qua lại với hắn. Nhưng dần dần, thời gian dài, kẻ phụ lòng đó liền chán ghét người ta, cả ngày treo cô ta ở bên miệng.”

Từ Tú Nhi nghiến răng nghiến lợi, nước mắt tuôn rơi, nói: “Tên lưu manh đó cũng không xem bản thân là mặt hàng gì, cô ta là hậu nhân của Âm Dương Tán Nhân, lại biết chút pháp thuật, dân chúng trên trấn đều rất kính yêu cô ta, kính trọng cô ta, tôn thờ, há là tên lưu manh kia có thể nhúng chàm.”

Ngoài miệng nói lời khen tặng, sự ghen tị trong ánh mắt lại mãnh liệt như thủy triều.

“Có một ngày, tên lưu manh đó lại tới tìm tôi, cho tôi một bình thuốc, bảo tôi vụng trộm bỏ vào trong nước trà của tôi. Cô ta cùng tôi tuổi xấp xỉ, lúc nhỏ từng là bạn chơi cùng, tôi muốn tiếp cận cô ấy cũng không khó. Tôi mới đầu không dám, nhưng tên lưu manh này nói, hắn đã âm thầm thương lượng với Triệu viên ngoại, nhất định giải quyết thỏa đáng sự việc, khiến cô ta không dám trả thù.”

“Cho nên cô bỏ thuốc cô ta?” Trương Nguyên Thanh nheo mắt.

“Đúng!” Từ Tú Nhi chưa phủ nhận, oán độc cùng ghen tị trong mắt lại nảy lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi sau khi mất chồng, cô ta hàng ngày tới gặp tôi, an ủi tôi, nhưng cô ta càng thương hại, tôi liền càng hận cô ta. Nhan sắc tôi không kèm gì cô ta, vì sao số khổ như thế? Hai mươi mất chồng, bị lưu manh bắt nạt, mà cô ta từ nhỏ cao quý, được dân chúng trên trấn kính yêu.

“Dựa vào cái gì? Cô ta dựa vào cái gì không dính một hạt bụi, dựa vào cái gì sạch sẽ, tôi cũng muốn làm cô ta giống với tôi, bị lưu manh đùa bỡn, nghìn người làm chồng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận