Linh Cảnh Hành Giả

Chương 441: Kinh sợ (3)

Khóe miệng Trương Nguyên Thanh hiện ra nụ cười, dối trá nói:
“Ai da, không cần nói như vậy mà, giống như đây là một hồi giao dịch. Đúng vậy, tôi nguyện ý hỗ trợ, là hướng tới sức quyến rũ nhân cách của dì Tiểu Viên, mọi người đều là bạn bè mà.”

Hề hề, Tiểu Viên, cô về sau là người của tôi rồi.

Tiểu Viên hít sâu một hơi, “Tóm lại đa tạ, nhân tình này tôi sẽ trả.”

Trương Nguyên Thanh liếc thiếu niên kiệt ngạo một cái, nói: “Cái đó không vội nói, tôi còn có chút việc muốn hỏi hắn.”

Hắn tắt điện thoại, đi đến cạnh thiếu niên, đưa trả điện thoại di động, hỏi: “Cậu tên gì?”

Lúc đưa điện thoại di động, hắn thuận thế nhìn thoáng qua khuôn mặt trong màn hình chiếu rọi ra. Trương Nguyên Thanh lúc này dịch dung không phải Vương Thái, mà là thông qua tìm “trạch nam” “sợ xã hội” các từ ngữ, ở trên mạng tìm được ảnh chụp.

Có nhẫn dịch dung đạo cụ này, muốn biến thành ai liền biến thành người đó, lông dê không thể chỉ nhìn chằm chằm Vương Thái huynh mà vặt.

“Khấu Bắc Nguyệt!” Thiếu niên kiệt ngạo đánh giá thanh niên lớn tuổi hơn mình rất nhiều, cũng hỏi:

“Anh là Thần dạ du? Thái Nhất môn? Làm sao quen biết với Tiểu Viên.”

Kiến thức của Khấu Bắc Nguyệt cũng không nông cạn, trái lại, có thể trở thành Yêu mê hoặc cấp 3, hơn nữa đi theo Vô Ngân đại sư tu hành, chỉ nhìn một màn đối phương hiện thân, đã đoán ra nghề nghiệp của người đàn ông này là Thần dạ du.

Hỏi xong, hắn phản ứng lại, mình còn chưa nói lời cảm tạ, vội bổ sung nói:

“Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi, phần ân tình này tôi sẽ báo đáp.”

Cậu rất để ý tôi cùng Tiểu Viên làm sao quen biết? Nói, cậu là con của cô ấy phải không? Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói:

“Tôi cứu cậu, không quan hệ với cậu, Tiểu Viên tự nhiên sẽ báo đáp, bây giờ hỏi cậu, vì sao phải ám sát chấp sự Ngũ Hành minh?”

Khấu Bắc Nguyệt nhíu mày.

Trương Nguyên Thanh tiếp tục nói: “Đã biết tôi là Thần dạ du, nên biết, Thái Nhất môn cùng Ngũ Hành minh như cây liền cành, cậu giết chấp sự chính phủ, đây là tội chết. Tôi tuy xem ở trên phần Tiểu Viên cứu cậu, nhưng tôi cần một lời giải thích hợp lý.”

Khấu Bắc Nguyệt im lặng hồi lâu, tựa như nhớ tới chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nghiến răng nói:

“Bởi vì hắn hại chết chị gái tôi.”

“Tôi xuất thân ở nông thôn thành phố Kim Sơn, chưa học xong cấp 3, đã bởi vì đánh nhau bị trường học đuổi, chị gái tôi so với tôi có tiền đồ hơn, ở Tùng Hải học đại học, sau khi tốt nghiệp ở lại Tùng Hải làm việc.

“Năm trước, bố mẹ cảm thấy tôi cả ngày ở nhà không làm việc đàng hoàng, liền bảo tôi tới Tùng Hải dựa vào chị ấy, tìm một công việc ra hồn. Vốn tất cả đều tốt đẹp, nhưng mà đột nhiên có một ngày, chị gái tôi mất tích.

“Tôi đi công ty của chị ấy tìm, đồng nghiệp của chị nói, chị của tôi đã sớm từ chức, nói là làm ăn với một đồng hương thành phố Kim Sơn. Nhưng chị ấy chưa từng nói cho tôi. Ngày hôm sau, chị ấy còn chưa trở về, tôi lập tức báo cho văn phòng cảnh sát, thông báo trong nhà.

“Cả một tháng sau đó, chị của tôi không có một chút tin tức, tôi cũng nghỉ việc, hàng ngày chạy đi văn phòng cảnh sát, nhưng câu trả lời nhận được vĩnh viễn là về nhà chờ, đang điều tra.”

“Thẳng đến một ngày nào đó hơn một tháng sau, chị tôi đã trở lại.” Nói tới đây, trong mắt Khấu Bắc Nguyệt lóe ra hận ý khắc cốt:

“Cả người chị ấy đều là vết thương, trở nên cực kỳ tiều tụy, trạng thái tinh thần cũng xảy ra vấn đề. Tôi chú ý tới, trên chân chị ấy đi là dép lê, chị ấy, hẳn là chạy ra. Sau khi về nhà chị ấy lập tức thu dọn đồ đạc, trong miệng không ngừng nói với tôi, ‘Mau chạy đi, mau chạy đi’. Tôi hỏi chị chuyện rốt cuộc là sao, trong khoảng thời gian này đi đâu, chị không nói cho tôi biết, chỉ lặp đi lặp lại ‘mau chạy đi’, tôi không khống chế được, lớn tiếng chất vấn chị ấy, kết quả chị ấy sợ tới mức trực tiếp ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hô đừng đánh tôi. Khó có thể tưởng tượng chị ấy ở trong hơn một tháng đó, rốt cuộc đã gặp phải tra tấn thế nào.”

Thời gian cách hơn hai năm, khi nói về những thứ này, trong mắt Khấu Bắc Nguyệt chảy ra đau đớn cùng thù hận, vẫn nồng đậm khó có thể hòa tan như cũ.

Trên mặt Trương Nguyên Thanh dần dần mất đi vẻ mặt, lặng lẽ nghe. “Sau đó thế nào?” Hắn hỏi.

“Chúng tôi còn chưa rời khỏi, súc sinh kia đã đuổi tới. Đúng, chính là chấp sự anh vừa rồi đối phó, hắn trước mặt của tôi, đập chết chị gái tôi. Tôi không thể quên được hắn lúc giết người, trong miệng mắng câu nói kia, hắn nói: ‘Con điếm thối, mày dám chạy? Bố còn chưa chơi đủ, mày đã dám chạy?’ ” Khấu Bắc Nguyệt cười một tiếng, khóe miệng tách ra, lộ ra hàm răng trắng:

“Sau nữa tôi cũng bị giết, nhưng tôi chưa chết, linh cảnh giao cho tôi thẻ nhân vật, tôi bởi vậy sống lại, đạt được sinh mệnh lần thứ hai. Đại khái linh cảnh cũng cảm thấy, thế gian này tội ác quá nhiều, cần lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận