Linh Cảnh Hành Giả

Chương 623: Nguyên bộ chiến giáp xuất thế (2)

“Lợi hại!”
Trương Nguyên Thanh ngoài miệng khen, vụng trộm mở ra kỹ năng “Phệ Linh”, hai mắt trào ra năng lượng đen sì dinh dính, chiếm đầy hốc mắt, khí chất của hắn trở nên tà dị tôn quý, giống như quân vương minh giới, công tước Huyết tộc.

Ánh mắt đảo qua, xung quanh không có bất cứ điều gì khác thường, hắn tìm không thấy linh phó của đối phương.

“Anh đang tìm linh phó của tôi sao?” Tôn Miểu Miểu chỉ chỉ phía sau mình, cười nói:

“Cô ấy ở chỗ này.”

Ở phía sau cô xuất hiện một u ảnh khủng bố, đó là một cô gái mặc váy ngủ cũ, tóc xõa tung, váy ngủ dính đầy vết máu màu đen.

Cô chết cực kỳ thê thảm, tản ra oán niệm cùng hận ý mãnh liệt.

“Thần Dạ Du đánh Thần Dạ Du, phương thức sử dụng chính xác của linh phó là, lấy bản thân làm môi giới thi triển lực lượng của chúng nó. Không thể mang bọn nó coi là xu công cụng phong hãm trận, anh hiểu chưa?” Cô ân cần dạy.

Trương Nguyên Thanh không để ý tới, âm thầm liên hệ Âm Thi. Hắn rõ ràng có thể cảm ứng được Âm Thi ngay phụ cận, nhưng như thế nào cũng không nhìn thấy nó.

Âm Thi vẫn như cũ chịu hắn khống chế, nhưng khi Trương Nguyên Thanh hạ đạt mệnh lệnh công kích Tôn Miểu Miểu đối với nó, Âm Thi đưa ra phản hồi là - - không có mục tiêu!

Vong Giả Số 1 cũng bị quỷ dựng tường che mắt? Nó tuy là vật chết, nhưng có linh trí, có linh trí sẽ bị ảo thuật che mắt, nếu Âm Thi tìm không thấy mục tiêu... Trương Nguyên Thanh không chút suy nghĩ, triệu hồi ra Súng Ngắn Bùng Nổ, nâng họng súng bắn về phía Tôn Miểu Miểu.

Đoàng đoàng!

Đường đạn màu đỏ sậm xé rách thân thể Tôn Miểu Miểu, cô tan vỡ như bọt nước, lại hiện ra ở cách đó không xa.

Thấy thế, trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống.

“Ở trong ảo cảnh, anh là không đánh trúng tôi được.” Tôn Miểu Miểu để hai tay ở sau người, như cô gái ngây thơ rực rỡ, bướng bỉnh mỉm cười.

Trương Nguyên Thanh trả lời lại một cách mỉa mai:

“Điểm yếu lớn nhất của ảo thuật là cân bằng yếu ớt, tất cả đều là giả, cô có thể ở trong ảo thuật mê hoặc tôi, dụ dỗ tôi, thậm chí để tôi tự mình hại mình, nhưng cô không thể chủ động thương tổn tôi.”

“Một khi có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, ảo thuật của cô liền tự sụp đổ.”

Đôi mắt to đen nhánh của Tôn Miểu Miểu cong thành trăng non, nói:

“Tôi chỉ cần vây khốn anh là được rồi, điểm anh cao nhất mà, chờ tuyển thủ khác chạy tới, anh lại ở trong ảo cảnh, nhiều người liên thủ tập kích, anh sẽ bị nhanh chóng đào thải.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh hại ông nội tôi mất hết thanh danh, thừa dịp thi đấu lôi đài lần này, tôi phải hung hăng làm nhục anh, để hành giả chính phủ bên ngoài nhìn xem, ông nội của tôi không cần anh, thuần túy là Thái Nhất Môn nhân tài đông đúc.”

Giác đấu trường, ghế trưởng lão.

Tôn trưởng lão lão rất an ủi lòng già:

“Ai da, Miểu Miểu đứa nhỏ này, cứ thích tự chủ trương, nói muốn thừa dịp lần này thi đấu lôi đài chèn ép Nguyên Thủy Thiên Tôn, trút giận thay lão phu. Lão phu sao có thể so đo với một vãn bối hậu sinh?

“Mà thôi, nó tâm ý đã quyết, lão phu cũng chỉ có thể theo nó, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn là rất có thiên phú, đáng tiếc gặp cháu gái tôi!”

Nói xong, Tôn trưởng lão ngẩng đầu lên, liếc xéo một lần mấy vị trưởng lão không con cháu, hoặc con cháu rất bình thường, sự khoe khoang tràn đầy trong ánh mắt.

“Có cháu gái ngoan đúng là không tệ!” Cẩu trưởng lão ghen tị nói.

Cẩu trưởng lão một thân một mình, từ nhỏ mất cả cha lẫn mẹ, ở làng chài nhỏ tỉnh Phúc ăn cơm trăm họ lớn lên, làm bạn bên người chỉ có một con chó vàng.

Nay cuộc đời đi hết hơn phân nửa, vẫn như cũ lẻ loi một mình.

Các trưởng lão bị trào phúng sắc mặt đều không dễ coi gì.

...

Mị thuật rất đáng sợ, quả nhiên có thể xếp vào top 3, đều có mấy cân mấy lạng. Có Pháp Bào Âm Dương cùng giày khiêu vũ màu đỏ, mình không cần cân nhắc nguy hiểm bị giết trong nháy mắt, nhưng hai đạo cụ không có năng lực bài trừ ảo thuật, có thể thử mở ra trận pháp Pháp Bào Âm Dương, lấy trận phá huyễn, lấy độc trị độc.

Trương Nguyên Thanh hơi cảm thấy khó giải quyết, nói:

“Hại thanh danh ông nội cô hủy hết chẳng lẽ không phải Viên Đình sao, liên quan gì tới tôi.”

Tôn Miểu Miểu không nhìn hắn phản bác, hì hì hai tiếng:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi có thể cho anh một cơ hội, chúng ta làm một vụ giao dịch đi.”

“Qua đêm 2 ngàn, một lần 800, cô trả tôi.”

Trương Nguyên Thanh nói xong, chỉ chờ Tôn Miểu Miểu giận tím mặt, sau đó triệu hồi Pháp Bào Âm Dương đánh lén.

Tôn Miểu Miểu ngẩn ra: “Có ý tứ gì?”

“Cô muốn giao dịch như thế nào.”

Tôn Miểu Miểu nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn:

“Tặng tiểu linh phó của anh cho tôi, tôi giúp anh đánh bại tên Triệu Thành Hoàng kia, giúp anh đoạt giải quán quân, thế nào.”

Trương Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Kéo dài thời gian cũng mời tìm cái lý do hợp lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận