Linh Cảnh Hành Giả

Chương 692: Không biết xấu hổ (4)

“Nếu ngươi đủ thông minh, liền biết bây giờ tốt nhất giữ im lặng.” Cô gái váy đỏ thản nhiên nói.
“Ti mệnh...”

Tích tắc nhìn thấy sợi dây đỏ, Chu Dung mở to đôi mắt, vẻ mặt kinh hoảng cùng ngạc nhiên. “Ti mệnh của Chu gia cùng Tạ gia có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi không phải người hai nhà, ngươi là ai?” Chu Dung hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ phản kháng, ở trước mặt ti mệnh, mạng của ả chỉ như con kiến.

Cô gái váy đỏ cười khanh khách nói:

“Không phải còn có Sở gia sao, nói tới, hai nhà chúng ta còn là thế giao, ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ.”

“Ngươi là Chỉ Sát cung chủ!” Trong đầu Chu Dung lập tức hiện lên tình báo tương ứng.

Ả nhíu mày nói: “Nếu ngươi là tìm đến Chu gia, vậy ngươi nên đi gặp huynh trưởng ta. Nếu ngươi là tới tìm ta, xin lỗi, ta không quen biết ngươi.”

Chỉ Sát cung chủ chậm rãi đứng dậy, váy dài như nước trượt xuống. Cô đi chân trần, chậm rãi đi về phía Chu Dung, cười nói:

“Ngươi không cần biết ta, ta cũng không phải tới tìm ngươi liên lạc cảm tình.”

Vậy ngươi tìm ta làm cái gì? Chu Dung đang muốn hỏi ra miệng, chợt thấy sợi dây đỏ ở cánh tay, chân thít chặt, thít vào làn da mềm mại, máu tươi đỏ sẫm lập tức trào ra, dọc theo sợi dây đỏ chảy xuống, tí tách rơi.

“A !” Ả đau nhíu mày lại, rên khẽ một tiếng.

“Ta là tới tìm ngươi tính sổ.” Giọng Chỉ Sát cung chủ lạnh như đao băng: “Tỷ tỷ chọc ai không tốt, vì sao phải chọc vào Nguyên Thủy Thiên Tôn chứ, đó là trai bao của ta, ta ghét nhất bị người khác đụng đến thứ của ta.”

Trong lòng Chu Dung trầm xuống.

Chỉ Sát cung chủ tựa như không vội ra tay, thái độ thay đổi, tự mình cười lên: “Nghe nói tỷ tỷ năm đó bị Ma Quân bắt làm tù binh, làm tiện nô một tháng, từ đó về sau người liền không bình thường nữa. Nguyên nhân ngươi nhằm vào Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán. Ngươi rốt cuộc là đối với Ma Quân hận ý khó tan, hay là đối với hắn dư tình chưa hết?”

Cô ra vẻ kinh ngạc nói:

“Tỷ tỷ thật đúng là đồ đê tiện, người ta coi ngươi như giày rách, ngươi ngược lại yêu hắn.”

Câu này tựa như đâm đến vết sẹo chỗ sâu nhất trong lòng Chu Dung, sắc mặt của ả đột nhiên tái nhợt, tiếp đó dâng lên đỏ ửng, lộ ra nụ cười như người thần kinh:

“Ta tiện nữa, cũng hơn kẻ đáng thương cửa nát nhà tan.”

Chỉ Sát cung chủ ánh mắt lạnh lùng, nhiệt độ không khí trong phòng chợt giảm xuống, như tới trời đông giá rét. Vài giây sau, cô cười lên, cười run rẩy hết cả người.

Một người cực đoan một người điên, đều như bệnh thần kinh.

Chỉ Sát cung chủ nâng tay, tay áo đỏ rộng thùng thình trượt xuống, cánh tay trắng nõn như ngó sen, ngón tay thon dài nâng cằm Chu Dung, thản nhiên nói:

“Tỷ tỷ bộ dạng đẹp như vậy, đáng tiếc là kẻ không cần mặt mũi, ngươi đã không cần mặt mũi nữa, muội muội liền lột nó xuống.”

Tơ hồng leo lên gò má Chu Dung, như cá chạch nhanh chóng vặn vẹo, chui vào làn da của ả.

“A...”

Tiếng thét chói tai của Chu Dung vang vọng cả biệt thự.

Chu Dương Thu thu được tộc nhân báo cáo, vội vàng chạy tới chỗ ở của em gái, đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy Chu Dung loang lổ vết máu ngã ở trên mặt đất, thân thể không ngừng co giật.

Khuôn mặt của ả máu tươi đầm đìa, lộ ra máu thịt màu đỏ hồng, bên người là một tấm da mặt hoàn chỉnh.

Tay chân ả đều bị đánh gãy, xương cốt đâm xuyên da thịt, nhìn ghê người.

Chu Dương Thu ngây ra vài giây, thất thanh nói: “Mau, mau đi lấy sinh mệnh nguyên dịch...”

Tầng mây màu mực quay cuồng ở trên bầu trời, gió âm trầm lạnh lẽo gào thét ở từng góc của mảng thế giới này.

Đây là một mảng chiến trường, cũng là một bãi tha ma.

Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều có xương khô, có xương người, cũng có xương ngựa chiến, binh khí mục nát ngập một nửa ở trong bùn đất màu đen, xe tời cùng máy bắn đá tổn hại nằm ngổn ngang.

Trong cuồng phong nức nở, từng oan hồn chết trận gào thét bay múa, phát ra tiếng quỷ khóc chỉ có Thần Dạ Du có thể nghe thấy.

Ở trong không gian hoang vắng, tiêu điều, tựa như minh giới này, một cô gái mặc váy dài đời Minh, khoanh tay đứng ở cạnh một bộ xương khô cao lớn.

Cô dung mạo tuyệt đẹp, khí chất thoát tục, phiêu nhiên như thần nữ Thiên giới.

“Thực đáng buồn nha, một đời thần quân sự, sau khi chết cũng khó được an nghỉ, bị người ta thu vào tu di giới tử.”

Tam Đạo sơn nương nương cười nhạo nói.

Bộ hài cốt cao lớn này khoác chiến giáp, chống đao, là thi thể duy nhất chết mà không ngã.

“Ngươi là... .”

Trong hốc mắt trống rỗng của hài cốt bốc lên hai ngọn lửa linh hồn, nó thong thả mà gian nan xoay cổ, nhìn về phía Tam Đạo sơn nương nương.

Ngọn lửa linh hồn kịch liệt dao động hẳn lên, “Tam công chúa? Ngươi, ngươi còn chưa ngã xuống?”

Tam Đạo sơn nương nương cười nói:

“Thần Dạ Du sinh cơ tràn đầy, tất nhiên là có thể sống, ta lấy bí pháp ngủ say, kéo dài hơi tàn đến nay. Không ngờ ngủ một giấc tỉnh lại, ngược lại hết cùng lại thông, mảnh thiên địa này thoát ly thế giới chỗ ngươi ta, có thể tu hành, ta không cần lo lắng vấn đề tuổi thọ nữa, chỉ là không thể rời khỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận