Linh Cảnh Hành Giả

Chương 702: Vương Tiểu Nhị (3)

Hắn lên tiếng rất cẩn thận, sợ một chữ nói sai, kích hoạt nguy cơ ẩn, bởi vậy tránh các từ ngữ cổ mộ, nữ quỷ, thậm chí không nhắc tới trong thôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe được người trong phòng mở miệng, Trương Nguyên Thanh liền biết mạch suy nghĩ của mình là đúng.

Vương Tiểu Nhị này là nhân vật quan trọng của phó bản, thôn dân khác đều không thể câu thông, nhưng Vương Tiểu Nhị có thể. Người trong nhà im lặng vài giây, hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”

Trương Nguyên Thanh thử nói: “Vì sao mọi người trong thôn không có cách nào nói chuyện?’

“... Đoạn thời gian trước, tôi gặp một đạo sĩ vân du, hắn nói, phía sau núi là một phong thủy bảo địa, trong núi khẳng định có mộ lớn. Hắn xem không tệ, tôi từ nhỏ đã nghe người già trong thôn kể, phía sau núi có một ngôi mộ, nghe nói là mộ thời Minh.”

“Trong mộ táng một vị quận chúa thân phận cao quý, có rất nhiều vật bồi táng, chỉ là cho tới bây giờ chưa ai có thể tìm được vị trí mộ. Đạo sĩ đó cho tôi một xâu tiền, nói là cần người quen thuộc đường trên núi dẫn đường, tôi liền đáp ứng.”

“Chúng tôi buổi trưa vào núi, đi vòng vòng cả ngày, lúc trời tối, thế mà thực bị đạo sĩ kia tìm được ngôi mộ.”

Đạo sĩ đó còn biết phân kim định huyệt? Hắn là lưu phái nào... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói nhảm.

Vương Tiểu Nhị tiếp tục nói: “Đạo sĩ đó nói với tôi, vật bồi táng trong mộ, hắn không lấy một xu, toàn bộ thuộc về tôi, hắn chỉ cần sách cổ trong mộ, nếu có mà nói.”

“Vì thế ngày hôm sau, tôi chuẩn bị sẵn công cụ, đồ ăn, còn có nước, dùng một ngày một đêm, theo đạo sĩ cùng nhau đào mộ cổ.”

Nghe đến đó, Trương Nguyên Thanh ngắt lời nói: “Sách cổ? Hắn muốn tìm sách cổ gì?”

Thanh âm đờm chặn họng đáp lại:

“Đạo sĩ nói, quận chúa đó lúc còn sống là người tu hành, sống hai giáp, khoảng 120 năm, thêm tìm hết bí pháp thiên hạ, trong đó không thiếu điển tịch thượng cổ, trong vật bồi táng của quận chúa nhất định có bí pháp, hắn tuổi thọ gần hết, muốn vào mộ đánh cược. Thật sự là kẻ ngu xuẩn, quận chúa nếu biết phép trường sinh, sao có thể chết đi?

“Cái gì sách cổ bí pháp, nào có thực tế bằng vàng bạc tài bảo.”

Lại một kẻ muốn trường sinh, tu sĩ đời Minh, kẻ nào tựa như cũng muốn trường sinh. Trương Nguyên Thanh hỏi:

“Vậy sau đó thế nào! Những thứ này cùng người trong thôn không thể nói chuyện, có quan hệ gì?”

“Đương nhiên là có quan hệ...”

Vương Tiểu Nhị trong căn nhà đá nói: “Tôi thân thể không tốt, cách xa như vậy nói chuyện có chút cố sức, cậu tiến vào, cậu tiến vào tôi liền nói cho cậu.”

Giác đấu trường.

Âm Cơ lụa đen che mặt, nghe được môn nhân bên cạnh nói chuyện với nhau, nhíu mày: “Thôn Thất Ngữ... ...”

Cô cảm thấy tên thôn này có chút quen tai.

Vài giây sau, cô nhớ ra mình ở nơi nào từng nghe cái tên này. Âm Cơ nhìn về phía Phó Thanh Dương toàn thân trắng như tuyết, giọng mềm mại nhẹ nhàng: “Thôn Thất Ngữ rất nguy hiểm.”

Phó Thanh Dương xoay người nhìn lại, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh: “Sao cô biết?”

Âm Cơ nói: “Tôi nhớ Ma Quân từng nói, thôn Thất Ngữ là phó bản duy nhất ở giai đoạn Siêu Phàm, hắn thiếu chút nữa chết ở bên trong, bị thương nặng. Mà ở trước thôn Thất Ngữ, Ma Quân tiến vào cấp S cũng chưa làm hắn chật vật như vậy.”

Khi nói tới Ma Quân, giọng của cô tự nhiên, thần thái hào sảng, giống như một đoạn nghiệt duyên đó không phải không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà là chuyện cũ phong quang tễ nguyệt, có thể đường đường chính chính lấy ra kể.

Nghe vậy, một đám trưởng lão đều xoay người nhìn lại.

Cẩu trưởng lão thoáng mở to con mắt như cúc áo, cao giọng truy hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Tuy Ma Quân người này tâm thuật bất chính, tàn bạo, tàn nhẫn, háo sắc, nhưng không thể phủ nhận, hắn có thiên phú siêu phàm tuyệt luân, từ quật khởi đến nổi tiếng, ngắn ngủn mấy năm đã trở thành kẻ địch chung hàng đầu của Thái Nhất môn.

Ngay cả vị môn chủ cao cao tại thượng kia, cũng cho đánh giá “có thiên phú nhất năm mươi năm qua” nghề nghiệp Thần Dạ Du.

Một người trước đạt được thừa nhận là nữ nguyên soái, mà cho dù Phó Thanh Dương, tính tới trước mắt, chưa nhận được bất cứ lời khen ngợi nào của Thái Nhất môn chủ.

Bởi vậy, nghe tới Âm Cơ nói về Ma Quân kiêng kị như thế, nghĩ mà sợ như thế đối với “Thôn Thất Ngữ”, trong lòng các trưởng lão Ngũ Hành minh đột nhiên trầm xuống.

Nguyên Thủy Thiên Tôn là “bảo bối” của bọn họ, nhân vật trọng điểm bồi dưỡng.

Em gái gia chủ Chu gia thèm thuồng Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho dù chưa tạo thành thương tổn mang tính thực chất, cho dù có phân bộ Phúc tỉnh che chở, Ngũ Hành minh nói vào sổ đen liền vào sổ đen.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nếu bị thương tổn, Chu Dung tuyệt đối không có kết quả tốt, tuy ả bây giờ cũng chưa có kết cục tốt đẹp gì, bị bà điên lột da mặt.

Thấy trưởng lão Ngũ Hành minh đều nhìn lại, thấy Cẩu trưởng lão mang theo vẻ vội vàng, Âm Cơ nhớ lại, nói:

“Hắn chưa nói chi tiết như vậy, chỉ nói hắn ngay từ đầu nghĩ sai trọng điểm, thiếu chút nữa chết ở trong phó bản, có thể sống sót, dựa hết vào vận may.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận