Linh Cảnh Hành Giả

Chương 703: Đầu lưỡi (1)

Lúc cô cùng Ma Quân cặp kè, hai người đã là cảnh giới Thánh Giả, chuyện thôn Thất Ngữ, thuộc về đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, thuận miệng tán gẫu về chuyện cũ, nói xong là thôi.

Ma Quân chưa nói quá kỹ, cô cũng không quan tâm phó bản giai đoạn Siêu Phàm, không hỏi.

Nhầm trọng điểm... Phó Thanh Dương yên lặng lặp đi lặp lại, hắn không biết nhiệm vụ thôn Thất Ngữ, cùng với giới thiệu linh cảnh, không thể làm ra đánh giá.

Nhưng có một điểm là có thể khẳng định, phó bản này cất giấu một quỷ kế, nhìn thấu quỷ kế mới có thể sống sót, nếu không, chỉ còn đường chết.

Ngay cả Ma Quân cũng chưa nhìn thấu quỷ kế, có thể thấy được trình độ hung hiểm của nó, Nguyên Thủy có thể thuận lợi vượt qua không?

Có nhạc đệm này, vẻ mặt các trưởng lão Ngũ Hành minh trở nên ngưng trọng, xem thi đấu cũng tỏ ra mất tập trung.

Nơi này lo lắng nhất là Cẩu trưởng lão, bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn là cấp dưới trực hệ của hắn, tương lai tấn thăng Thánh Giả, là chấp sự Cẩu trưởng lão trực tiếp chỉ huy.

Đơn giản hơn chút nữa: Thành viên tổ chức!

Thần Dạ Du của Thái Nhất môn thấp giọng thảo luận:

“Nghe qua, tựa như là phó bản cấp A độ khó cực cao.”

“Phó bản cấp A gần với cấp S, cái cấp A nào không hung hiểm, độ khó không cao? Chẳng qua, ngay cả Ma Quân cũng thiếu chút nữa chết ở bên trong, thế này liền thú vị rồi. Nguyên Thủy Thiên Tôn nếu ngã xuống ở trong phó bản, liền càng thú vị hơn, ngày mai sẽ có tin chấn động.”

“Tầm mắt đừng nông cạn như vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn không sống được, chúng ta có thể sống? Về sau gặp phải phó bản này làm sao bây giờ, chúng ta không gặp được, đồng môn tương lai thì sao? Ta càng hi vọng Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể sống sót đi ra, phong phú cơ sở dữ liệu của Thái Nhất môn chúng ta. Ài, đến lúc đó sợ là phải dùng nhiều tiền. Tôn trưởng lão hồ đồ nha, lúc trước mời chào Nguyên Thủy Thiên Tôn vào, đấu lôi đài top 3 khẳng định đều là của chúng ta.”

Ngôn tình miễn phí đọc

“Nói đi cũng phải nói lại, Viên Đình sao không thấy nữa.”

“Nghe nói lại bị Tôn trưởng lão ném đến doanh huấn luyện, lần này là huấn luyện cấp ma quỷ.”

“Thật đáng thương...”

Tin tức nhanh chóng truyền bá ra ở khán đài, ở dưới Thái Nhất môn thêm mắm thêm muối miêu tả, mọi người đều biết Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vào phó bản hình thức địa ngục.

“Cái gì, Thái Nhất môn nói Nguyên Thủy Thiên Tôn vào phó bản so với cấp S còn khó hơn?”

“Cái gì, Ma Quân cũng thiếu chút nữa chết ở bên trong, đây là một phó bản chết chắc?”

“Cái gì, Ma Quân nói đó là phó bản chết chắc?”

“Cái gì, Ma Quân cùng Thái Nhất môn nói đó là phó bản chết chắc?”

...

Thôn Thất Ngữ.

Trương Nguyên Thanh đứng ngoài cửa sân, cầm lấy cổ tay ông lão, phòng ngừa lão đào tẩu, thao túng Âm Thi đáp lại: “Nếu anh không ngại, vậy tôi liền vào đây.”

Dứt lời, ông lão bỗng kịch liệt giãy giụa, khuôn mặt giăng kín nếp uốn lộ ra hoảng sợ, dùng sức lắc đầu.

Ông lão hình như rất sợ Vương Tiểu Nhị, lão không muốn để mình đi vào? Trương Nguyên Thanh phát hiện hiện tượng này, giật mình, yên lặng mở ra kỹ năng “Phệ Linh”, đáy mắt trào ra vật chất tối đen dinh dính, chiếm đầy vành mắt.

Bỗng nhiên, căn nhà đá trước mắt “cháy” lên từng đám âm khí như khói đặc.

Tựa như cái này không phải nhà, mà là một mộ cổ xác ướp ngủ say ngàn năm. Âm khí trên người Vương Tiểu Nhị khoa trương như vậy? Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống. Lúc này, trong phòng Vương Tiểu Nhị giọng khàn khàn nói:

“Cậu vào đi, sao cậu còn không vào, tôi mệt quá, tôi không thể nói chuyện cách xa như vậy... “

Ông lão giãy giụa càng thêm kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng “A a”, sắc mặt sợ hãi, tựa như đang khuyên can tiểu tử chớ vào nhà.

Trương Nguyên Thanh thao túng Âm Thi, đi từng bước về phía căn nhà đá, xuyên qua cái sân không lớn, tới trước hai cánh cửa màu đen đã mục một nửa.

Cửa không có khóa móc, cũng khép hờ, trong khe hở là bóng tối nồng đậm, không thấy ánh sáng.

Người Chết Số 1 không có thị lực nhìn thấu bóng tối, bởi vậy Trương Nguyên Thanh không thể xuyên qua tầm nhìn của Âm Thi, thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Nếu mình không có Âm Thi, phương pháp ứng đối tốt nhất là lấy ra Súng Ngắn Bùng Nổ, đứng tấn bắn, bắn nát hai cánh cửa này... Trương Nguyên Thanh khống chế Người Chết Số 1 giơ tay, nhẹ nhàng đẩy ra cửa gỗ.

Ánh sáng mỏng manh chiếu vào căn nhà đá, sau cửa là một sảnh ngoài, bày một cái bàn vuông, trên bàn có một đống thứ đen tuyền.

Trương Nguyên Thanh khống chế Người Chết Số 1, vượt qua cửa, tiến vào phòng.

Hắn nhìn đã rõ ràng hơn, chỉ thấy xà nhà treo xuống những sợi dây thừng nhỏ, mỗi một sợi dây thừng đều buộc một cái đầu lưỡi, tựa như treo thịt khô. Mà lúc này, đống sự vật đen sì kia trên bàn xoay lại.

Thì ra đây là một cái đầu người tóc tai bù xù, tóc dính đầy dơ bẩn. Nó quay mặt lại, con mắt tràn ngập tĩnh mịch trải rộng tơ máu trợn lên, trong miệng chảy ra máu đặc màu đen, trong cổ họng giọng như vướng đờm lẩm bẩm:

“Cậu tới rồi, bụng tôi đói quá...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận