Linh Cảnh Hành Giả

Chương 722: Mộ cổ thật sự (1)

Nhưng từ đồ sứ đến đồ gốm, lại đến rương, nghi thức, mọi thứ đều chỉnh tề như vậy. Giờ khắc này, thân thể Trương Nguyên Thanh giống như có dòng điện xẹt qua, mang đến cảm giác kinh sợ như run rẩy
“Phù !”

Hắn vội vàng phun ra Tiểu Đậu Bỉ, nhìn chằm chằm đứa bé mũm mĩm đáng yêu, trầm giọng phân phó:

“Tầm bảo!”

Tiểu Đậu Bỉ thu được mệnh lệnh của chủ nhân, nhanh nhẹn hoạt động tứ chi, bò ra bên ngoài mộ thất chính.

Anh linh không nhìn quan tài, không nhìn vật bồi táng giá trị cao ngất, bò đi rồi.

Sắc mặt Trương Nguyên Thanh nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Hắn bỗng đã hiểu nguyên nhân trước đó Tiểu Đậu Bỉ vẫn luôn quay về đường cũ, cũng đã biết vì sao quan tài cùng rương không mở được, tất cả cái này đều là giả.

Nơi này căn bản không phải mộ cổ, lúc ấy hắn cũng chưa tiếp cận mộ cổ, hắn đã trúng mị thuật!

Trúng mị thuật khi nào? Ai thi triển mị thuật đối với mình?

Trương Nguyên Thanh nghĩ tới lúc rời khỏi thôn, cái nhìn chăm chú âm trầm đó. Từ đầu tới đuôi, chỉ có lúc đó, hắn cảm giác được khác thường. Về phần là ai thi triển mị thuật, đáp án rõ ràng như lột trần gương đồng! Tính toán thời gian, lúc hắn rời khỏi thôn, nhắm chừng chính là canh ba.

“Mình hiểu vì sao thời điểm canh ba không có việc lạ rồi, bởi vì mị thuật của gương đồng là người thường không phát hiện được, hơn nữa sẽ không mang đến thương tổn có tính thực chất, cũng không phải canh ba không xảy ra việc lạ, mà là không có ai biết.”

Nếu như vậy mình căn bản chưa rời khỏi thôn.

Chưa rời khỏi thôn...

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh từng chút một trở nên hoảng sợ, sắc mặt từng chút một tái đi, thẳng đến lúc mất đi màu máu.

“Bây giờ mấy giờ rồi? !”

Trương Nguyên Thanh giọng bén nhọn hô lên một tiếng, tuy sẽ không có ai trả lời hắn.

Vừa dứt lời, trong mộ thất bịt kín thổi lên gió âm lạnh thấu xương, gió âm rợp trời rợp đất.

“Vù vù!”

Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng gió âm rít lên, thấy tường gạch, quan tài, vật bồi táng mọi thứ trước mắt, bị gió âm thổi vỡ thành mảnh nhỏ.

Mị thuật mạnh nữa, một khi chịu bên ngoài quấy nhiễu, sẽ lập tức tan vỡ.

Quận chúa đến rồi!

Mọi thứ trong mộ cổ, ở trong âm khí gào thét phá thành mảnh nhỏ, lộ ra bộ dạng ban đầu.

Một con đường nhỏ uốn lượn u tĩnh, căn nhà rách nát tiêu điều, trên cửa gỗ dán giấy đỏ phai màu biến thành màu đen, góc tường rễ cỏ héo rũ, rong rêu khô héo...

Hắn vẫn ở trong thôn, vẫn ở vị trí ban đầu. Trước đó trèo non lội suối, xuyên qua hang trộm, chỉ là một hồi ảo giác.

Sau khi thoát ly ảo thuật, Trương Nguyên Thanh quay ngoắt đầu lại, nhìn về phía đường nhỏ u tĩnh phía sau, một luồng âm khí nồng đậm như mực nước, đang từ cuối đường nhỏ uốn lượn lao tới.

Tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn, tựa như khói đặc.

Ngay phía trước khói đặc quay cuồng, là Tiểu Đậu Bỉ gào khóc.

Nó nhanh chóng hoạt động tứ chi, vừa khóc, vừa bò, bộc phát ra tốc độ tuổi này không nên có, phía sau âm khí như khói đặc đuổi theo nó, có thể cắn nuốt tiểu anh linh mũm mĩm đáng yêu này bất cứ lúc nào.

Giờ này khắc này, nó vô cùng ỷ lại chủ nhân mình, tựa như đứa nhỏ ỷ lại cha mẹ.

Trương Nguyên Thanh cảm nhận được một cơn lạnh phát ra từ trong lòng, mỗi một dây thần kinh đều đang rít gào “chạy mau”, mỗi một khối cơ bắp đều căng thẳng như phản xạ có điều kiện, adrenalin tăng vọt, nhưng không phải ủng hộ thân thể chiến đấu, mà là để thân thể này ở lúc chạy trốn, không đến mức bước chân như nhũn ra.

Mị thuật đã phá, bây giờ chạy trốn còn kịp.

Nhìn Tiểu Đậu Bỉ sắp bị “khói đặc” cắn nuốt, da mặt Trương Nguyên Thanh hung hăng run rẩy.

Ngay sau đó hắn hướng tới Tiểu Đậu Bỉ, hướng tới âm khí ập tới như sóng thần kiên trì lao lên.

Khi hắn lao về phía luồng âm khí đáng sợ kia, hắn mới chính thức cảm nhận được nỗi sợ hãi của Tiểu Đậu Bỉ, khí tức đập vào mặt kia, mang theo lực lượng mênh mông không thể ngăn cản, còn chưa tới, đã khiến hắn thân là Thần Dạ Du sợ mất mật.

Đây là uy áp của kẻ bậc cao đối với kẻ bậc thấp cùng nghề nghiệp.

Như Thần Dạ Du khắc chế linh thể.

Trong lúc cấp tốc tiến lên, Trương Nguyên Thanh giũ ra Pháp Bào Âm Dương khoác lên, triệu hồi ra giày Hậu Thổ, vừa chạy vừa xỏ, bước chân của hắn lập tức trở nên dày nặng, mỗi một bước đều phát ra tiếng tùng tùng nặng nề, khí tức hỗn loạn mượn việc này bình phục.

Tiếp tục chạy như điên ra mười mấy mét, hai chân hắn như nhũn ra, bắp chân chuột rút, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Càng tới gần luồng âm khí kia, hắn càng sợ hãi, như gặp thiên địch.

Không, không thể dừng... Hắn ở trong lòng nói với chính mình.

Hai luồng ánh sáng mờ nhạt hiện lên, phân biệt hóa thành Bạo Đồ Quyền Sáo cùng Súng Ngắn Bùng Nổ.

Đệch! Có cái gì phải chết, người chết trym hướng lên trời, chơi cô nàng này... Khoảnh khắc cầm hai món đạo cụ, trong lòng Trương Nguyên Thanh đột nhiên dâng lên ý nghĩ này, cũng mượn nó đạt được dũng khí thật lớn, sự sợ hãi ở đáy lòng biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận