Linh Cảnh Hành Giả

Chương 762: Phong hội nghề tự do (2)

Khấu Bắc Nguyệt ngây người, hắn hoảng hốt nhìn cô nương trước mắt, trong mắt như có thứ gì trong suốt trào lên, lẩm bẩm: “Chị.”
Chị gái đang độ tuổi xuân cười cười, hỏi:

“Bắc Nguyệt, em cùng chính phủ, văn phòng cảnh sát, có liên hệ gì không? Nghe được lời này, Hồ nước tâm hồn ủ dột mà thương cảm của Khấu Bắc Nguyệt bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, gợn sóng này vuốt ve đau thương cùng hoảng hốt của hắn, khiến linh hồn hắn hung hăng rùng mình một cái, lý trí trở về.

Hắn lại nhìn về phía “chị gái”, phát hiện rõ ràng vẫn là lão nhân tóc hoa râm kia.

Mình vừa rồi đã trúng ảo thuật, trong bất tri bất giác, không có bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Trong lòng Khấu Bắc Nguyệt không hiểu sao dâng lên lửa giận, hắn thấy đối phương dùng chị gái chết đi mê hoặc mình, là sỉ nhục đối với cô.

“Bắc Nguyệt?” Chị gái hỏi một câu nữa.

Cũng may Khấu Bắc Nguyệt tuy không thông minh, nhưng cũng không ngốc. Hắn nhìn chằm chằm “chị gái”, nói:

“Liên hệ? Đúng vậy, sau khi chị chết, em liền bị truy nã, em bây giờ cả ngày trốn tránh trị an viên, nhìn thấy trị an viên xuất hiện liền sợ hãi. Người chính phủ cũng đang đuổi giết em, chị, em sắp cùng đường rồi.

Chị gái mỉm cười, lại hỏi: “Vậy em có đi tìm chỗ dựa không?”

Khấu Bắc Nguyệt lắc đầu: “Em một mình không nơi nương tựa, không dám hoài nghi bất luận kẻ nào, chẳng qua... Chị, em gần đây quen biết người bạn tốt, hắn tên là Bánh Bao Máu Người, là người Linh Năng hội, em tìm được đồng bạn rồi.”

Dứt lời, hắn thấy ông lão sau quầy gật gật đầu: “Vào đi.”

Vừa dứt lời, Bánh Bao Máu Người bên cạnh Khấu Bắc Nguyệt đột nhiên tỉnh táo, đè lại thái dương nổi gân xanh, hít sâu bình ổn tâm tình.

Hắn ở trong ảo thuật nhìn thấy gì? Bánh Bao cũng là người có câu chuyện nha... Trong lòng Khấu Bắc Nguyệt nghĩ, cũng làm bộ như ở trong mộng mới tỉnh, tiếp theo túm chặt áo ông lão, giơ nắm đấm lên, cả giận nói “Mẹ kiếp!” Hắn rốt cuộc có thể phát tiết cảm xúc của mình.

Nhìn thấy một màn này, Bánh Bao Máu Người sợ hãi biến sắc, tát một cái đánh bật hắn ra, “Thằng nhãi này không muốn sống nữa sao?”

Tiếp theo hướng ông lão cúi đầu khom lưng: “Tiền bối, tiểu tử này không có đầu óc gì, ngài đừng chấp nhặt hắn.”

Ông lão vuốt phẳng nếp nhăn ở ngực, cười ha ha nói:

“Rất ít gặp Yêu Mê Hoặc nóng nảy xúc động như thế, tôi thiếu chút cho rằng Hỏa Sư trà trộn vào.”

“Chẳng qua, hiếu chiến cũng là đặc chất của Yêu Mê Hoặc, dù sao Chúa Tể của bọn họ, xưng là Viễn Cổ Chiến Thần.”

Thấy ông lão không để bụng, Bánh Bao Máu Người thở phào, bảo Phó Thanh Dương đeo thẻ bài.

Một giây sau, hai người thấy trong phòng uống trà trống trơn thế mà lại ngồi đầy người, những người này tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, trang phục thiên kì bách quái, có khôi ngô cường tráng ánh mắt sắc bén, có mặc áo choàng âm trầm lặng lẽ, có âu phục giày da tuấn tú lịch sự, có quần cộc áo ba lỗ dép xỏ ngón, câu nệ tùy ý.

Giống như là một hồi tụ hội, người nào cũng có, nam nữ già trẻ.

Khấu Bắc Nguyệt nhìn quét toàn trường một lần, nhìn ra nhân số ở khoảng hai trăm. Giống với chùa miếu của Vô Ngân đại sư, đây là một hồi tụ hội chỉ tồn tại ở trong ảo cảnh? Khấu Bắc Nguyệt âm thầm suy đoán, theo Bánh Bao Máu Người chọn một chỗ trống ngồi xuống.

“Thời gian còn chưa tới, chờ một lát.” Bánh Bao Máu Người nói.

Khấu Bắc Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt đánh giá ở trong đám người.

Bánh Bao Máu Người ghé tới, chỉ vào một người trẻ tuổi vị trí sát cửa sổ, nói:

“Nhìn thấy chưa, tên kia chính là A Nhất, đệ tử hội trưởng phân hội khu nam của Linh Năng hội, người đứng đầu bảng truy nã của Ngũ Hành minh.”

Được coi là cường giả số một Siêu Phàm cảnh trong nghề nghiệp tà ác - A Nhất? Khấu Bắc Nguyệt theo chỉ dẫn nhìn lại, bên cửa sổ có một thiếu niên đang ngồi, mặc áo thun bình thường, quần ngố, ngũ quan thanh tú, ánh mắt trống rỗng.

Khấu Bắc Nguyệt từ trên mặt hắn thấy được một sự hờ hững.

Hờ hững tất cả cái loại đó, giống như trên đời không có bất cứ thứ gì đáng giá để ý, nhân tính, đạo đức, mặt mũi, tài phú vân vân, đều là mây bay.

“Gã này là cỗ máy không có cảm tình, chuyện gì cũng làm ra được, nếu cần thiết, cậu bảo hắn làm nhục bà lão tám mươi tuổi hắn cũng sẽ không nhíu mày một lần, trong phó bản giết chóc gặp, tuyệt đối phải tránh.”

Bánh Bao Máu Người cảnh báo.

“Hắn mạnh cỡ nào?” Khấu Bắc Nguyệt hỏi.

“Tôi cảm thấy không yếu hơn Triệu Thành Hoàng, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chưa chắc mạnh bằng hắn, là nói tiềm lực.” Bánh Bao Máu Người thấp giọng nói:

“Hội trưởng bọn tôi nói, A Nhất là cổ thú trời sinh, hắn ở lĩnh vực nuôi cổ thành tựu không thể đong đếm, cho hắn mười năm thời gian, không, năm năm, Ngũ Hành minh sẽ đối mặt một Vu Cổ Sư đáng sợ. Cho nên Ngũ Hành minh rất kiêng kị, rất muốn diệt trừ hắn.”

Bánh Bao Máu Người lại chỉ một tên mập khác, nói: “Tên kia là Chọn Chủ Mà Giết, cậu cũng đừng bị bề ngoài của hắn lừa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận