Linh Cảnh Hành Giả

Chương 763: Phong hội nghề tự do (3)

Khấu Bắc Nguyệt lập tức nhìn sang, đó là một thằng nhóc mập đeo mắt kính, khuôn mặt tròn, bụng phệ, không có chút dữ tợn nào của nghề nghiệp tà ác, trái lại rất hiền hòa.
“Tôi biết, càng là người thoạt nhìn hiền lành, càng là ác độc âm hiểm.” Khấu Bắc Nguyệt bộ dáng kinh nghiệm phong phú.

Bánh Bao Máu Người ngẩn ra.

“A, tôi không phải ý tứ này, gã này quả thật rất hiền lành, xem như một loại tương đối ôn hòa trong nghề nghiệp tà ác, tôi muốn nói là, gã này rất am hiểu dùng bề ngoài cả người lẫn vật vô hại của mình mê hoặc người khác, sau đó nhận kẻ đó làm lão đại.”

“Gì?” Phó Thanh Dương chưa nghe hiểu.

Bánh Bao Máu Người trầm giọng nói:

“Tên mập này rất tà môn, tôi nghe nói, hắn từng theo rất nhiều lão đại, nhưng toàn bộ người trở thành lão đại của hắn, cuối cùng đều chết rất thảm, không phải chết bởi linh cảnh, chính là bị người chính phủ xử lý, hoặc là chết bởi tranh đấu giữa nghề nghiệp tà ác.”

“Tóm lại, không có lão đại nào có thể sống qua ba tháng, chờ vào phó bản giết chóc, nếu gặp hắn, nếu hắn muốn nhận cậu làm lão đại, cậu tuyệt đối đừng đáp ứng, bằng không, cậu có thể sẽ trở về linh cảnh ngay lập tức, tôi ngay cả bữa giỗ của cậu cũng không kịp ăn.”

“Nhưng, mập mạp chết tiệt vẫn rất có nghĩa khí, nghe nói hắn báo thù cho lão đại một đời cuối cùng, xử lý một tên Thánh Giả.”

Người làm lão đại của hắn đều phải chết? Cái này tính là gì, nguyền rủa sao? Khấu Bắc Nguyệt chậc chậc lấy làm lạ.

Tiếp theo, Bánh Bao Máu Người theo thứ tự hướng hắn giới thiệu vài vị cường giả Siêu Phàm thanh danh hiển hách còn lại.

Khấu Bắc Nguyệt đang nghe tới mức nhập tâm, liền thấy cầu thang có người mới tới, một nam hai nữ, nam ngăm đen khô gầy, ngũ quan đặc thù, trên cổ đeo một sợi xích vàng.

Hắn cởi trần, phía dưới mặc một cái quần đùi hoa lớn, một bộ dạng khách du lịch dẫn theo người tình.

“Sắc Dục Thần Tướng của Binh Chủ giáo, đi đến đâu ... đến đó.” Bánh Bao Máu Người thấp giọng nói.

Thần tướng của Binh Chủ giáo? Khấu Bắc Nguyệt không khỏi nhớ tới Ma Nhãn Thiên Vương, tên Viễn Cổ Chiến Thần kia nghe nói muốn thu hắn làm đồ đệ, chính là xuất thân Binh Chủ giáo.

Sắc Dục Thần Tướng ôm hai người đẹp cao gầy vào, nhìn quét qua mọi người, đột nhiên mắt sáng lên, đi đến trước mặt một cô gái trẻ tuổi dáng người đầy đặn, cười nói: “Tiểu muội muội, có hứng thú đi theo chú hay không?”

Cô gái kia 25 đến 26 tuổi, áo thun màu trắng mặc với quần bò nhạt màu, mái tóc suôn mượt như thác nước thả xuống lưng, dung mạo rất xinh đẹp. Khấu Bắc Nguyệt mới từ chỗ Bánh Bao Máu Người biết được, cô chính là “Mệnh Ta Do Ta Không Do Trời” tiếng tăm vang dội, cao thủ xếp hạng ba bảng truy nã Siêu Phàm cảnh của Ngũ Hành minh.

“Mệnh Ta Do Ta Không Do Trời” nhíu mày, không đợi nói chuyện, đầu cầu thang truyền đến một thanh âm hư ảo:

“Sắc Dục Thần Tướng hậu cung ba ngàn người đẹp, đừng có nhớ thương đồ đệ của ngươi nữa.”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, người đến là một cái áo bào đen, đúng, cái áo bào đen trôi nổi, trong bóng đen áo choàng, hai con mắt màu xanh lục u ám sáng lên.

Sắc Dục Thần Tướng phát ra tiếng “hắc”, nói:

“Minh Giới, đã lâu không gặp, ta còn tưởng ngươi đã trở về linh cảnh.”

Hắn ôm hai người đẹp cao gầy, ngồi xuống bàn chính.

“Minh Giới U Hồn, một trong mười hai đà chủ nam phái của Hư Vô giáo phái, cao thủ Thánh Giả cảnh đỉnh phong. Ừm, đây là số liệu của năm kia.”

Bánh Bao Máu Người đảm đương thân phận đại ca, giới thiệu nhân vật lớn ra sân cho tiểu đệ.

Huyễn Thuật Sư cấp 6, so với Tiểu Viên cao hơn một cấp. Khấu Bắc Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Tiếp theo, lục tục lại có vài vị Thánh Giả đến, bọn họ phân biệt là hộ pháp phân hội khu tây Linh Năng hội “Xà Nữ”, “Cuồng Đồ Trương Tam”, phân hội khu nam “Khát Uống Máu Người”, “Vong Xuyên Thủy”, hộ pháp bắc phái của Hư Vô giáo phái “Thần Chết”, “Huyễn Tiên Nhân” cho tới “Minh Giới U Hồn” cùng Sắc Dục Thần Tướng vừa rồi đến.

Tổng cộng tám vị Thánh Giả đỉnh phong.

Hành giả Siêu Phàm cảnh cả sảnh đường, đến cả thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Sắc Dục Thần Tướng ôm hai người đẹp, vừa làm bóp vú Thiên vương, vừa hướng về phía quầy hô: “Thiên Diện trưởng lão, người đều đủ rồi, ngài vị MC này nên ra sân rồi nhỉ.”

Trưởng, trưởng lão? Ông lão đó là Chúa Tể? Khấu Bắc Nguyệt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía quầy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Ông lão hắn vừa rồi túm áo muốn đánh, là Chúa Tể? Sau lưng Khấu Bắc Nguyệt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác mình đã đi một vòng ở quỷ môn quan.

Ông lão cúi đầu tính toán sổ sách, thản nhiên nói: “Còn có ba mươi giây.”

Ba mươi giây? Thời gian này có ý nghĩa gì sao? Khấu Bắc Nguyệt yên lặng đếm, ba mươi giây vừa hết, ông lão đó liền buông xuống sổ sách, từ sau quầy đi ra.

Lão mặc áo ngắn màu xám, trên chân là một đôi giày vải dệt thủ công, rất khó tưởng tượng một ông lão mộc mạc bình thường này, lại là Chúa Tể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận